Cô đỏ mặt: "Không ... Ý cháu là, nếu Diệp Tinh Du  thật, thì chúng  đều  hiềm nghi..."
Trương Bân hỏi: "Vậy hai đứa  nhớ chuyện quá khứ ?"
Họ  , lắc đầu.
Trương Bân nhíu mày: " cũng . Sao  thế ,   manh mối.    cảm giác lạ." Ông  che ngực: " luôn cảm thấy  chuyện quan trọng,  nhớ . Tim  đập nhanh khi cố nhớ."
Diệp Tinh Du hiểu : "Đó chắc chắn là chấp niệm của chú!"
Ông  gật đầu: "Có lẽ . Nếu   thế  với   đây,  sẽ nghĩ  điên.  giờ  tin . Dù  thì giờ cháu gái,  và  về đồn cảnh sát , tìm  cháu."
Mắt Bạch Nhược Linh sáng lên, gật đầu đầy hy vọng.
Diệp Tinh Du   gì đó   thôi,    rằng "chắc chắn sẽ  tìm thấy".
"Cậu học sinh,  cũng  cùng ." Ông   Diệp Tinh Du, giọng nghiêm khắc hơn: "Phải xác nhận    linh tinh."
Khi ba  rời khỏi khu chung cư Lâm Đường, Trương Bân và Bạch Nhược Linh lập tức  Diệp Tinh Du  điên.
Hai  như ngoi lên khỏi mặt nước, phá vỡ lớp nước dày đặc; hoặc như xuyên qua màn sương mù của mộng cảnh. Mọi thứ xung quanh trở nên rõ ràng và kỳ dị.
Trên đường, ánh nắng trắng xóa, bóng tối u ám, những  qua   một ai sống...
Như những hình nhân giấy  bày trong nhà tang lễ sống dậy. Con ngươi đen thô ráp đảo quanh  tờ giấy, khuôn mặt nở nụ  quái dị và cứng ngắc,  chút sinh khí. Cả con phố như một buổi biểu diễn rối, rợn —
Những hình nhân giấy hoạt động trong thế giới ồn ào và náo nhiệt.
Cảnh tượng  quá kinh hãi. Bạch Nhược Linh sợ hãi, khẽ kêu lên, mắt  Diệp Tinh Du che .
"Quen  sẽ  . Chúng nó ngốc lắm,   gì ."
Hai giây , cô lấy  bình tĩnh, đẩy tay  , giọng  cao: "Không cần  lo."
Diệp Tinh Du đột nhiên cảm thấy tổn thương.
Trương Bân đang suy sụp tinh thần,  để ý đến chuyện nhỏ nhặt của hai .
Biết  đang cận kề cái chết, đó là một cú sốc lớn. Con  vốn sợ chết. Ông  cũng  ngoại lệ.
Ông  cắn môi,  cam tâm. Ông   linh cảm rằng đáp án  tìm ở ngay đồn cảnh sát.
Ông   với Bạch Nhược Linh: "Cháu gái, nếu cháu sợ, hãy ở  khu chung cư với  học sinh . Đưa  điện thoại  cháu cho chú. Chú sẽ kiểm tra giúp cháu."
Mắt Bạch Nhược Linh sáng lên, gật đầu đầy hy vọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-56.html.]
Diệp Tinh Du   gì đó   thôi,    rằng "chắc chắn sẽ  tìm thấy".
"Cậu học sinh,  cũng  cùng ." Ông   Diệp Tinh Du, giọng nghiêm khắc hơn: "Phải xác nhận    linh tinh."
Khi ba  rời khỏi khu chung cư Lâm Đường, Trương Bân và Bạch Nhược Linh lập tức  Diệp Tinh Du  điên.
Hai  như ngoi lên khỏi mặt nước, phá vỡ lớp nước dày đặc; hoặc như xuyên qua màn sương mù của mộng cảnh. Mọi thứ xung quanh trở nên rõ ràng và kỳ dị.
Trên đường, ánh nắng trắng xóa, bóng tối u ám, những  qua   một ai sống...
Như những hình nhân giấy  bày trong nhà tang lễ sống dậy. Con ngươi đen thô ráp đảo quanh  tờ giấy, khuôn mặt nở nụ  quái dị và cứng ngắc,  chút sinh khí. Cả con phố như một buổi biểu diễn rối, rợn —
Những hình nhân giấy hoạt động trong thế giới ồn ào và náo nhiệt.
Cảnh tượng  quá kinh hãi. Bạch Nhược Linh sợ hãi, khẽ kêu lên, mắt  Diệp Tinh Du che .
"Quen  sẽ  . Chúng nó ngốc lắm,   gì ."
Hai giây , cô lấy  bình tĩnh, đẩy tay  , giọng  cao: "Không cần  lo."
Diệp Tinh Du đột nhiên cảm thấy tổn thương.
Trương Bân đang suy sụp tinh thần,  để ý đến chuyện nhỏ nhặt của hai .
Biết  đang cận kề cái chết, đó là một cú sốc lớn. Con  vốn sợ chết. Ông  cũng  ngoại lệ.
Ông  cắn môi,  cam tâm. Ông   linh cảm rằng đáp án  tìm ở ngay đồn cảnh sát.
Ông   với Bạch Nhược Linh: "Cháu gái, nếu cháu sợ, hãy ở  khu chung cư với  học sinh . Đưa  điện thoại  cháu cho chú. Chú sẽ kiểm tra giúp cháu."
Bạch Nhược Linh quả thật  dám  những hình nhân giấy đáng sợ  đường, nên cô vội gật đầu, lấy giấy bút trong cặp    điện thoại của . Dù   và   cùng thế giới, cô vẫn rưng rưng: "Chú Trương, nhờ chú. Chú cũng cẩn thận..."
"Được. Yên tâm." Trương Bân nghĩ   thêm: "Dù  , cháu cũng  ở cùng bạn học . Chờ chú về."
Lần , Bạch Nhược Linh dừng   gật đầu: "Vâng."
Trương Bân .
Hai  về nhà Diệp Tinh Du. Lần , Bạch Nhược Linh  từ chối lời mời của Diệp Tinh Du,  ngơ ngác  sofa.
"Cậu uống  ?" Cậu  hỏi, giọng lấy lòng.
Thấy  , cô thấy   quá đáng, ngượng ngùng :
"Vừa nãy... tớ  kích động. Xin ..."