“Không , đều tại tớ. Trước đó  rõ ràng với  sớm hơn chút là  .”
Cậu , thật sự  để ý chút nào,  đó   dậy  pha  cho cô.
Cô  quanh bốn phía  hỏi: “Chúng  đều sắp c.h.ế.t , còn cần uống  ?”
“Sao  thể chứ? Vẫn còn vị giác mà. Mấy ngày nay tớ  thử . Không ăn  ngủ thật  sẽ  ảnh hưởng gì cả, nhưng sẽ cảm thấy miệng   mùi vị, sẽ cảm thấy nhàm chán.”
Nói xong,  mang cốc  nóng . Bàn tay to và khoẻ của  khiến cho chiếc cốc màu xanh giả gốm Nhữ diêu (*) trông càng thêm nhỏ bé đến đáng thương: “Uống  nóng sẽ  cảm giác  còn sống. Trà nhà tớ đều  ngon.”
(*) Gốm Nhữ diêu: Một trong ngũ đại danh diêu  các học giả Trung Quốc ghi nhận và  hiếm,  sản xuất  thời nhà Tống,  màu men lam “Trứng ngỗng” nhạt khác biệt.
Bạch Nhược Linh nhận lấy.
Trong hương , vẫn  thể cảm nhận  độ ấm trong lòng bàn tay , cô  khỏi lẩm bẩm:
“Giống như  mơ . Trong mơ cũng sẽ  bỏng, từ  tầng rơi xuống cũng  thể cảm nhận  sự mất trọng lượng...”
Diệp Tinh Du thăm dò vẻ mặt cô,  nghĩ đến   cô còn áy náy. Cậu thừa nước đục thả câu, cảm thấy đây chính là cơ hội  để cầu xin sự tha thứ từ cô, thành khẩn : “Bây giờ   trách tớ nữa chứ... Lúc đó tớ  rối, đầu  nổ tung luôn ,  ngờ  đẩy ngã . Rất xin ...”
Bạch Nhược Linh  lòng bàn tay . Nhớ đến ngày đó khi cô  đẩy ngã, bàn tay   xước một vết.
Bây giờ, trong lòng bàn tay trắng nõn mềm mại của cô chẳng còn dấu vết gì cả.
Nếu cô  thể phát hiện   chuyện   từ sớm hơn thì   cô  thể nhanh chóng tỉnh  từ trong giấc mơ vô thức  ?
 trong lòng cô vẫn còn khúc mắc:
“Chẳng lẽ   bởi vì  thấy những lời khó   nên  mới  để ý đến tớ ?”
“Những lời khó  gì?”
“Người của lớp tớ... Bọn họ sẽ bịa  những lời  khó . Không  Con Gián  tìm   chuyện ?”
“À, chuyện đó ... Cho nên tớ  đánh   . Tớ  hối hận chút nào! Con Gián là đồ miệng bẩn. Tớ  dạy cho   một bài học!”
Bây giờ Bạch Nhược Linh mới  thẳng  , vẻ mặt giãn : "Thì  là ..."
"Nếu  vẫn còn giận, tớ sẽ  đánh bọn họ!" Cậu xắn tay áo, cơ bắp cuồn cuộn, tràn đầy năng lượng: "Đánh mười trận cũng  thành vấn đề."
Bạch Nhược Linh cúi đầu , nhẹ nhàng khuyên: "Tớ    đánh , những  đó  đáng để  phí thời gian."
"Vậy,  cũng . Tớ  lời . Cậu yên tâm... Tớ   loại  dễ  lung lay. Trong lòng tớ,  là cô gái tuyệt vời nhất. Sau khi  nghiệp, chúng  sẽ cùng gặp bạn bè của ! Tớ sẽ  bao giờ  chuyện với những  trong lớp  nữa."
Cậu  đầy nhiệt huyết, tai đỏ bừng.
Điều  rõ ràng là quá nhanh, chỉ thiếu mỗi chiếc nhẫn kim cương. Diệp Tinh Du cảm thấy  quá thẳng thắn, vội vàng im lặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-57.html.]
Chắc là do chấp niệm quấy phá,  mới si mê Bạch Nhược Linh như .
Bạch Nhược Linh ngại ngùng, nhưng sợ   hổ, cô đổi chủ đề: "Cậu   ai ngoài tớ và Cảnh sát Trương  trạng thái giống chúng  ?"
Cậu  cần nghĩ ngợi: "Trong trường  Hứa Bảo Nam."
"..."
Nụ   mặt cô gái tắt ngấm.
Diệp Tinh Du nhíu mày, nhớ : "Lạ thật. Hôm đó Hứa Bảo Nam chặn tớ ở cổng trường,   là  giấy nửa trong suốt. Nghĩa là sức sống của    mạnh...   đó tớ gặp ,    thành  bình thường,  rõ ràng."
Bạch Nhược Linh hiểu "rõ ràng" là gì: "Vậy...   như bà Tôn ,   đang cứu  ?"
"Có lẽ . Hoặc   tìm  chấp niệm..."
"Thảo nào gần đây   kỳ lạ..." Cô thở dài: "Cậu  đột nhiên  quan tâm đến tớ. Tớ còn tưởng    ý đồ gì."
Diệp Tinh Du chua chát: "Không  gì lạ. Tớ  bạn bè    thích . Chắc chắn  là chấp niệm của  ."
"Cũng?" Cô bắt  từ khóa.
Diệp Tinh Du im lặng.
May mà Bạch Nhược Linh thông minh, hiểu  "cũng" là chỉ ai.
Cô ngượng ngùng, vội đánh trống lảng: "Không đến mức đó. Tớ và   chẳng  chuyện mấy ..."
Im lặng một lúc, cô : "Thôi bỏ . Chuyện  dễ kiểm chứng. Chúng   tìm    chuyện..."
Giọng cô ngập ngừng. Thấy Diệp Tinh Du   chằm chằm, mắt trợn tròn.
"Cậu  gì?" Cô sờ mặt: "Mặt tớ  gì ?"
"Không, ..."
Cậu vội vàng thu hồi ánh mắt.
Diệp Tinh Du, mày thật đáng chết. Đừng   chằm chằm   như thằng ngốc . Thật  hổ!
Bạch Nhược Linh hé miệng , nhỏ giọng : "Thì   là như ."
"Ặc, như thế nào?"
"Hơi đáng yêu..."
Những lời   tựa như một đòn chí mạng,  lập tức mất hết sức lực, quỳ sụp xuống đất, nét mặt  sung sướng  đau khổ, ôm chặt lấy lồng n.g.ự.c : "Không ... đừng, đừng  thế... Tim tớ sắp nổ tung mất..."