"A! Xin !" Bạch Nhược Linh hốt hoảng, vội vàng đỡ  dậy: "Vậy,     bây giờ? Chúng   chuyện khác ! Ví dụ như... ví dụ như..." Cô  luống cuống: "À, tớ nghĩ  ! Chúng   thể  chờ c.h.ế.t . Bà Tôn    mà, tất cả bán sinh linh đều là ác linh hoặc  bình thường. Chi bằng tranh thủ lúc chú Trương ở đồn cảnh sát, chúng  đến trường xem còn bán sinh linh nào khác . Như  sẽ dễ dàng khoanh vùng nghi phạm hơn, đúng ?"
Hơi thở của Diệp Tinh Du dần  định trở . Cậu  theo lời cô, cố gắng xoa dịu nhịp tim đang đập điên cuồng của : "  vẫn còn sợ những  giấy  mà?"
" tớ sẽ  học cách đối mặt, đúng ?"
"Được ..." Cậu khó khăn  dậy, cảm thấy khá hơn một chút: "Thật  mấy ngày nay tớ  để ý kỹ . Bán sinh linh  nhiều lắm. Tớ chỉ   , Hứa Bảo Nam, Cảnh sát Trương, bà Vương và chú Quan ở tầng ...  nếu  vẫn lo lắng, chúng   thể đến trường kiểm tra ..."
Bạch Nhược Linh im lặng ghi nhớ những  : "Vậy chúng   kiểm tra  một lượt . Đi sớm về sớm,  kiểm tra xem khu chung cư còn bán sinh linh nào nữa ." Nói , cô định  mở cửa.
"Khoan ..." Diệp Tinh Du tiến lên, lấy chiếc khăn quàng cổ đỏ  giá áo xuống: "Cậu...   nhận  chiếc khăn  ?"
Tại trạm xe buýt, Bạch Nhược Linh và Diệp Tinh Du, một  quàng khăn đỏ, một  quàng khăn đen,  giữa đám  giấy đang chờ xe.
Trong thế giới mộng cảnh , dường như   ngày nghỉ cuối tuần. Đường phố vẫn tấp nập  giấy. Phần lớn họ   chậm rãi, tay xách giỏ rau hoặc túi giấy, rõ ràng là các cô chú  chợ.
Họ  hai ,  xì xào bàn tán, như những  bình thường đang  chuyện về học sinh trốn học.
 Bạch Nhược Linh  còn tâm trí để bận tâm đến những lời đồn nhảm đó. Cô  đánh giá quá cao sức chịu đựng của , nỗi sợ hãi vẫn bao trùm.
Giờ cô  hiểu nỗi sợ của Diệp Tinh Du. Khi nhận  ảo giác của thế giới ,  thứ xung quanh đều trở nên đáng sợ như trong nhà ma... Người giấy mặc quần áo giấy mới tinh, con ngươi đen kịt đang đảo động. Ngay cả những tòa nhà cũng cũ kỹ và tối tăm.
Thỉnh thoảng, một  giấy lặng lẽ  ngang qua  lưng cô, khiến cô giật , và cũng khiến  giấy đó hoảng sợ, đôi mắt đen láy mở to gấp đôi.
Trước đây, Diệp Tinh Du là  duy nhất tỉnh táo trong giấc mơ , nhưng    hề phát điên vì sợ hãi và cô đơn.
Bỗng nhiên, giọng  của  trai vang lên  đầu cô:
"Nếu  sợ, cứ  tớ là ."
Cô ngước lên, thấy  đang mỉm   : Đôi mắt sâu thẳm của  sáng ngời, phản chiếu hình ảnh nhỏ bé của cô.
Đột nhiên, ánh nắng trắng xóa trở nên rực rỡ, những  giấy đáng sợ cũng trở nên dễ thương hơn.
Cô cố tỏ  mạnh mẽ: "Nhìn nhiều  quen thôi." Rồi nhỏ giọng  thêm: "Tớ  yếu đuối như  nghĩ ."
Cậu nghiêm túc đáp: "Tớ chỉ tìm cớ để   tớ thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-58.html.]
"Ghê quá..." Bạch Nhược Linh bật .
Khi xe buýt đến, vì hai   gần cửa  nên lên xe đầu tiên, và quẹt thẻ học sinh một cách ngoan ngoãn.
Sau khi quẹt thẻ, hai  cùng ngẩng đầu lên,  cùng sững sờ.
Người lái xe buýt, một chú trung niên  40 tuổi, cũng  khuôn mặt hồng hào?!
Thấy hai   ngây ,  lái xe gắt gỏng: "Có lên xe  thì bảo? Không lên thì đừng cản đường  khác!"
Hai   dòng  giấy đẩy lên xe.
Chiếc xe buýt bây giờ  khác xa so với lúc đầu:
Tay vịn rỉ sét loang lổ, ghế  phủ đầy bụi bẩn, rách nát. Những  giấy mỉm  vui vẻ  đó, đôi mắt đen như hai viên thịt bò.
Thậm chí, khi họ nhận  ánh mắt của Bạch Nhược Linh, họ cũng   cô.
Mặt Bạch Nhược Linh trắng bệch, cô vội vàng  khuôn mặt  trai của Diệp Tinh Du để trấn tĩnh: "Cậu nghĩ, ông    ?"
Diệp Tinh Du hiểu cô đang hỏi về  lái xe,  lắc đầu: "Tớ đoán là ."
Bạch Nhược Linh im lặng.
Vừa  đến chuyện tìm kiếm bán sinh linh, ai ngờ lên xe buýt  đụng ngay một .
Trong lúc còn đang ngơ ngác, Bạch Nhược Linh nhận   một  đàn ông mặc vest,  giày da đang tiến sát  gần .
Vài giây , cô chợt nhận   điều gì đó  . Người giấy  hình như  quá gần cô .
Cô  nghiêng đầu, cảm nhận rõ khuôn mặt to lớn của gã chỉ cách gang tấc, rỗng tuếch và bốc mùi hôi thối khó chịu.
Gã  giấy  định  gì?
Cô cảm thấy sợ hãi và ghê tởm, vội né  sang một bên...
 thấy cô kháng cự, gã  giấy càng  đà lấn tới, áp sát cô hơn. Nụ  dâm đãng, đôi mắt trợn ngược, đảo loạn như mắt cá chết, vẻ mặt vô cùng hưng phấn.
Đến khi Bạch Nhược Linh nhận  gã đang cọ quậy phía  m.ô.n.g , cô mới bàng hoàng nhận —