Đây, đây chẳng  là một gã  giấy biến thái ?!
Cô dở  dở ,   nên thở dài vì  giấy cũng  ham  thấp hèn như ,  nên sợ hãi nữa.
Diệp Tinh Du cũng lập tức nhận  tình hình. Cậu bước lên một bước, chắn giữa cô và gã  giấy, lạnh lùng quát: "Cút!"
Gã  giấy giật , nhưng thấy  còn non nớt, liền lớn tiếng: "Mày là thằng nào, dám ăn  vô lễ với tao hả?"
Diệp Tinh Du  khẩy, biến sắc mặt trở nên dữ tợn. Một tay  nắm lấy cổ áo gã  giấy yếu ớt, nhỏ giọng cảnh cáo: "Ông chú, để  nhắc   nữa, nếu ông còn dám động  cô ,  sẽ bóp nát cái đầu ông!"
Nói ,  dùng sức đẩy mạnh.
Gã  giấy lảo đảo lùi  mấy bước, suýt ngã. Lần  gã thực sự sợ hãi, co rúm  , thấy  vẫn trừng mắt  , vội vàng  lưng bỏ .
Diệp Tinh Du ghét bỏ thu hồi ánh mắt,  sang  với Bạch Nhược Linh:
"Đừng sợ... chỉ là đồ cặn bã thôi..."
Sau đó,  nắm lấy tay vịn ghế bên cạnh cô,   ngăn cách cô với đám  giấy xung quanh.
Hơi thở ấm áp của Diệp Tinh Du phả   gian chật hẹp, mang theo mùi hương dễ chịu của bột giặt và nước hoa. Bạch Nhược Linh ngắm  trong tấm kính xe, nhận thấy gò má ửng hồng,  rõ là do sắc đỏ của chiếc khăn quàng cổ phản chiếu  do chính sự bối rối trong lòng cô. Một khoảnh khắc ngắn ngủi trôi qua, đầu óc cô bỗng trở nên trống rỗng lạ thường.
Mỗi khi xe chuyển động, lồng n.g.ự.c Diệp Tinh Du  vô tình chạm  vai cô, khiến cô cảm nhận rõ nhịp đập mạnh mẽ từ trái tim . "Thình thịch... Thình thịch..." Nhịp tim  vang lên đầy phấn khích.
Nếu nhịp tim  rộn ràng vì cô,  lẽ cô cũng    một việc .
Vừa  hổ,  căng thẳng, Bạch Nhược Linh cố gắng tìm đề tài để phá vỡ bầu  khí ngượng ngùng: "Chú Trương  gọi cho  ?" Khi  đầu , cô giật  nhận  gương mặt Diệp Tinh Du đỏ ửng như trái cà chua.
Diệp Tinh Du cũng cảm nhận  sự nóng ran  mặt, nhưng  vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh, lấy điện thoại  xem  cúi đầu, khẽ đáp: "Chưa. Chắc là  đến lúc." Hơi thở nóng hổi của  phả  mái tóc cô.
Cảm giác nhồn nhột khiến Bạch Nhược Linh ngại ngùng đưa tay vuốt nhẹ mái tóc.
Khoảng cách giữa họ dường như quá gần gũi.
Cô vội vã   ngoài cửa sổ, nhưng ánh mắt chân thành và tha thiết của Diệp Tinh Du vẫn in sâu trong tâm trí cô. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi , cô cảm nhận  rằng, trong thế giới của , dường như chỉ   cô tồn tại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-59.html.]
Ánh mắt cô vô tình chạm đến bàn tay đang nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn ghế của , những đường gân tay nổi lên rõ ràng. Một sự thôi thúc kỳ lạ khiến cô chạm  bàn tay .
Bàn tay to lớn của  khựng , nhưng  hề né tránh sự đụng chạm của cô.
"Sao ..." Giọng  khẽ run, như thể đang cầu xin sự thương xót.
Bàn tay cô gái, như mang theo ngọn lửa, trở nên nổi bật trong  gian chật hẹp và mờ ảo, hút cạn dưỡng khí xung quanh .
"Tớ chỉ  xem tay   nóng ." Cô vội rụt tay , hàng mi run rẩy,  nhanh chóng giải thích: "Quả thật  nóng. Tim  đập mạnh như , nhất định sẽ sống sót."
"Ừ..." Yết hầu  nghẹn ngào, phát  âm thanh mơ hồ, âm cuối lạc điệu.
"Cậu nghĩ , nếu như...  tìm thấy ác linh,  thể cứu sống, cứ thế mà c.h.ế.t ,   hối tiếc điều gì ?"
"Hối tiếc chứ. Chắc chắn ..." Điều hối tiếc lớn nhất chính là  kịp  quen với cô.  giờ đây, dường như   mãn nguyện.
"Cậu  thử xem,   tớ  thể giúp  thực hiện!"
Diệp Tinh Du suy nghĩ một lát  mỉm , để lộ hàm răng trắng đều: "Tớ  xem trực tiếp một trận đấu NBA. Điều   vẻ  khó... À, tớ còn  dùng quả bóng tennis đập vỡ cửa sổ phòng thầy chủ nhiệm giáo dục nữa!"
"Hả? Thầy chủ nhiệm giáo dục  gì  ?"
"Tớ trèo tường  ngoài chơi, rõ ràng là cả nhóm cùng , nhưng thầy  chỉ phạt  tớ cọ nhà vệ sinh!" Cậu bực bội : "Thầy  còn bảo thái độ xin  của tớ  đủ chân thành."
“Thật là quá quắt!” Bạch Nhược Linh đồng cảm sâu sắc với sự bất bình của . “Hay là chúng  đến trường, xử lý cái cửa sổ phòng lão   ?”
“Như ...   ?” Diệp Tinh Du ngập ngừng.
Cô nhếch mép  tinh nghịch: “Có gì mà   chứ? ‘Đời   mấy mươi năm,   thể bỏ lỡ những khoảnh khắc tươi ?’ Giờ thì chúng   thêm một câu: ‘Thù mới hận cũ,  thể bỏ qua!’”
Diệp Tinh Du  chút d.a.o động: “Vậy... chúng   thử nhé?”
“Két!” Chiếc xe dừng , lẽ   phát  tiếng thông báo rõ ràng, nhưng giờ chỉ còn tiếng rè rè khó chịu: “Rè... Trường trung học... quốc lập... rè rè...”
“Nhanh  ?” Diệp Tinh Du che chắn cho cô xuống xe, trong lòng thầm mong    xe cùng cô mãi mãi.