Với Bạch Nhược Linh, điều đó   là chuyện đáng  hổ.
Ngược , cô còn tự hào khi  về —một  phụ nữ kiên cường, giỏi giang, luôn hy sinh vì con gái. Trong giọng kể của cô, là cả một trời yêu thương và kính phục.
 ngay ngày hôm , chủ đề tám chuyện trong lớp   đổi.
Lục Hoài An kéo theo mấy bạn nam đến khoe tin "nóng hổi":
“Nghe  nhà cô  buôn bán linh tinh nên bố  mới ly dị đấy.”
“ , tớ cũng  thế. Bởi  mới  dọn  nơi khác.”
“Nghe  ngay cả bố ruột cũng   nhận.”
“ là xui xẻo thật sự. Sao loại  như   trở thành bạn học của chúng   chứ?”
Bọn họ dùng trí tưởng tượng phong phú của  để vẽ nên một câu chuyện bẩn thỉu và đầy ác ý,  truyền tay  như thể đó là sự thật  cần kiểm chứng.
Hôm  tan học, Bạch Nhược Linh lặng lẽ bước qua sân thể dục, dáng  gầy guộc như đang gánh  vai thứ gì  nặng. Vai cô khẽ run, mỗi bước  đều nhẹ bẫng như thể  còn chút sức lực nào.
Mộ Linh Nhi đuổi theo, vòng tay Tiffany  cổ tay cô phản chiếu ánh nắng rực rỡ như một lời nhắc nhở đầy mỉa mai.
Cô  ngập ngừng:
“Nhược Linh... thật sự xin  . Tớ chỉ tiện miệng  thôi,  ngờ bọn họ  bóp méo  thứ như thế. Cậu yên tâm, tớ nhất định sẽ dạy cho bọn họ một bài học… Đừng trách tớ nhé,  ? Chúng  vẫn là bạn  mà?”
Bạch Nhược Linh ngẩng đầu  khuôn mặt xinh  của cô .
Mộ Linh Nhi luôn trang điểm khi đến lớp. Lớp phấn mỏng, lông mi dài cong vút, khiến khuôn mặt cô giống như búp bê— đến mức    thể   cảm xúc thật sự phía  lớp mặt nạ .
Trong lòng Bạch Nhược Linh trào lên một ý nghĩ: Có lẽ vì  quá hiền lành, nên bọn họ mới cho rằng … ngốc?
Họ  quên  ? Thành tích của cô luôn  đầu. Sao  thể ngốc?
Diễn xuất của Mộ Linh Nhi thật sự quá vụng.
Hoặc  lẽ, cô  chẳng thèm diễn. Cô  nghĩ rằng những kẻ yếu đuối cho dù  phát hiện    phản bội cũng chỉ  im lặng, cam chịu,  càng ngày càng hèn mọn, càng bám lấy cô  nhiều hơn.
Bạch Nhược Linh khẽ thở dài. Một tiếng thở nhẹ nhưng sâu, như để xua  cảm giác  xúc phạm đến tận tâm can.
Thật đáng tiếc. Cô  bao giờ rẻ rúng bản  đến mức như thế.
Cô   một lời, chỉ nhẹ nhàng đẩy Mộ Linh Nhi sang một bên,  bước thẳng về phía nhà để xe.
Không ai đuổi theo nữa.
Phía  cô,  tiếng xì xào:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-6.html.]
“Chậc,  gì …   chỉ thương hại thôi mà.”
Ngọn lửa nhỏ  bén lên. Sân khấu cũng bắt đầu nóng dần.
Giống như một bữa tiệc buổi tối—ánh đèn sân khấu rực rỡ, tiếng hò reo vang lên,    dứt lời,  khác  lập tức bước   thế. Có   thuộc bài,   đánh ,   trêu đùa. Tất cả đều là diễn viên. Tất cả đều là khán giả.
Và cuối cùng,  lời đồn đại cũng lan đến tai giáo viên chủ nhiệm.
Trước giờ  học, giáo viên chủ nhiệm vỗ mạnh lên bục giảng, ánh mắt quét một vòng quanh lớp như lưỡi dao:
“Gần đây  quá nhiều chuyện   lọt  tai !   mở cuộc thảo luận ngay hôm nay. Mới vài ngày   để mắt tới, các cô các     loạn  ? Muốn tạo phản chắc?”
Cả lớp lập tức yên lặng như tờ. Tất cả đều cúi đầu, lặng im chịu đựng cơn giận như bão giật cấp mười của thầy.
“Suốt ngày chỉ  gây chuyện! Làm loạn cũng   giới hạn chứ! Những chuyện cũ... chẳng    cảnh báo  nhiều   ?  thật sự lo cho các cô , thế mà...!”
Giọng thầy cao dần, khản đặc vì tức giận.
“ cảnh cáo thêm một  nữa. Nếu để  bắt  ai gây chuyện,  sẽ lập tức gọi phụ  đến đón về!”
Lớp học vẫn im phăng phắc.
“Biết sai ?” – thầy gầm lên.
Vài giọng đáp yếu ớt: “Biết  ạ...”
“Lớn tiếng lên! Chưa ăn cơm ?!”
“BIẾT RỒI Ạ!!!” – cả lớp đồng thanh gào to,  khí như  xé rách trong một khoảnh khắc.
Tiết học kết thúc, thầy chủ nhiệm  thu dọn sổ sách  gọi:
“Bạch Nhược Linh, đến văn phòng gặp .”
“Ồ... wow...” – vài học sinh nam  kìm  bật  tiếng xì xào, như thể  ngửi  mùi “drama”.
Thầy chủ nhiệm  đầu, ánh mắt sắc như dao:
“Ồn ào cái gì? Để xem ai còn dám lên tiếng!”
Không khí lập tức trở về với sự yên tĩnh đáng sợ.
Bạch Nhược Linh lặng lẽ  dậy, bước theo thầy  văn phòng giáo viên.
Văn phòng khá rộng, những chiếc bàn kê sát , chất đầy sổ điểm, bài kiểm tra, cốc , gối cổ và cả... cây gãi lưng.
Lúc  chỉ  hai giáo viên ở . Một  đang chấm bài,  còn   ngáp dài, mắt lim dim.
Thầy chủ nhiệm về chỗ, tháo kính, day day thái dương  mới lên tiếng, giọng  phần mềm mỏng hơn nhưng vẫn nghiêm nghị: