Bạch Nhược Linh bước chậm khúc khích: “Đi thôi! Chúng một ngày thật vui vẻ!”
“Vút— Bốp!”
Trên sân vận động vắng lặng, Diệp Tinh Du, như một con công đực đang khoe mẽ, vung tay ném mạnh. Quả bóng trắng lao chính xác, đập vỡ cửa sổ phòng việc của vị chủ nhiệm giáo dục đáng ghét!
Tà áo đồng phục học sinh của bay phấp phới, tựa như cánh buồm trắng noãn.
Sau khi thành cú ném ngoạn mục, nhanh chóng kéo Bạch Nhược Linh chạy trốn, ẩn phòng thể chất gần đó.
Quả nhiên, tiếng gào thét giận dữ của chủ nhiệm giáo dục nhanh chóng vang vọng khắp sân vận động, khiến cả hai nhịn mà bật .
Vừa , lấy một quả bóng từ trong giỏ, hỏi cô: “Phòng việc của chủ nhiệm lớp ở ?”
“Thôi bỏ , bỏ .” Bạch Nhược Linh tựa lưng tường, khúc khích. “Để mai . Mỗi ngày một bất ngờ.”
“Cũng !”
“Cậu ném bóng chuẩn thật đấy!” Cô vỗ tay tán thưởng, ánh mắt đầy ngưỡng mộ . “Quả hổ danh là vận động viên!”
“Này, đừng mà...” Cậu đưa tay che ngực, vẻ mặt ngượng ngùng.
“À, xin , tớ quên mất!” Cô vội vàng an ủi : “Cậu hít sâu , nghĩ đến lúc tớ mắng ...”
chỉ xòa: “Sao tớ nghĩ đến chuyện đó chứ? Tớ sở thích tự ngược đãi bản !”
Bạch Nhược Linh bật lời bông đùa của .
Cô nhận hôm nay nhiều.
Cảm giác như lành với một bạn một trận cãi vã, thật sự vui vẻ. Tâm trạng cô lúc nhẹ bẫng, như một quả bóng bay lơ lửng bầu trời thành phố giấy.
lúc đó, tiếng bước chân và tiếng trò chuyện ồn ào vang lên từ bên ngoài phòng thể chất.
“Chết , đến!” Diệp Tinh Du quanh căn phòng lộn xộn, kéo tay Bạch Nhược Linh: “Nhanh! Trốn đây!”
Đó là một góc tam giác nhỏ hẹp giữa tấm đệm nhảy cao và bức tường.
Diệp Tinh Du đẩy Bạch Nhược Linh , bản cũng chui , đó dùng một tấm đệm để che chắn.
“Suỵt...” Cậu hiệu cho cô gái giữ im lặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-60.html.]
Bạch Nhược Linh gật đầu, cố gắng nín thở. Không gian quá chật hẹp, chỉ cần cô cử động nhẹ, n.g.ự.c cô chạm n.g.ự.c .
Quả nhiên, cánh cửa phòng thể chất bật mở, tiếng chủ nhiệm giáo dục vang lên đầy giận dữ:
“Chết tiệt! Lũ học sinh lớp nào trốn học hả? Chắc chắn là trốn ở đây! Để tao mà tìm thấy, tao sẽ cho chúng nó một trận nhớ đời!”
Giọng đầy hằn học của chủ nhiệm giáo dục vang vọng khắp căn phòng.
Các giáo viên theo chỉ qua loa cho lệ, vì bụi bặm bám đầy đệm và các dụng cụ khác, họ chẳng dính bẩn.
Bạch Nhược Linh đang căng thẳng tột độ thì tấm đệm mặt bỗng ai đó kéo !
Một giấy cúi xuống, ánh mắt đen láy đột ngột chạm hai họ đang ẩn nấp bên trong. Sự kinh ngạc hiện rõ khuôn mặt vô cảm của giấy.
Bạch Nhược Linh sợ hãi đến mức cứng đờ , giống như một con nai con đóng băng, cô bấu chặt lấy vạt áo Diệp Tinh Du, dám thẳng mắt giấy.
Vốn là một cô gái ngoan ngoãn, giấy bắt gặp khi đang trốn học, cô cảm thấy vô cùng hổ, dù đây chỉ là một giấc mơ.
Diệp Tinh Du nhanh chóng nhận đó là cô Lý, giáo viên thường xuyên kiểm tra việc học muộn, một khá dễ tính. Cậu vội vàng vẻ cầu xin sự tha thứ.
Người giấy chút trách móc, nhưng vẫn im lặng cầm tấm đệm che cho họ.
“Không ai ở đây cả, thưa thầy chủ nhiệm. Hay là họ trốn cổng ?” Giọng cô Lý đầy bất đắc dĩ.
“Vậy ? Cũng thể! Ra cổng tìm mau! Không để chúng trốn thoát!”
Một lúc lâu , phòng thể chất mới trở yên tĩnh.
“A...” Bạch Nhược Linh sợ hãi đến mức chân tay bủn rủn, gần như ngã nhào lòng Diệp Tinh Du. “Vừa tớ sợ đến mức suýt nôn mất.”
“May quá, may mà là cô Lý... Cô bụng...” Cậu cũng thở phào nhẹ nhõm, tim vẫn còn đập thình thịch. “Nếu là thầy Vương thì chúng xong đời ...”
“ mà chúng sợ giấy đến thế nhỉ? Họ trông yếu đuối mà.”
“Tớ cũng , chắc là do phản xạ điều kiện, giống như con ch.ó của Pavlov (*) .” Cậu thở dài, định cúi đầu an ủi cô thì Bạch Nhược Linh bất ngờ ngẩng đầu lên—
(*) Con chó của Pavlov: Thử nghiệm của nhà sinh lý học, tâm lý học và thầy thuốc nổi tiếng Nga Ivan Petrovich Pavlov các loài chó khác . Từ thí nghiệm, ông rút phản xạ thần kinh hoặc hành vi xã hội thể huấn luyện để kích hoạt bằng các kích thích khác với kích thích tự nhiên lặp , từ đó xây dựng nên định luật cơ bản về hiện tượng phản xạ điều kiện của động vật.
Đầu mũi nhọn của cô nhẹ nhàng lướt qua môi .
Trong khoảnh khắc , trái tim co thắt dữ dội, một luồng điện chạy dọc khắp cơ thể, tê dại...