Diệp Tinh Du và Bạch Nhược Linh rùng .
Trương Bân tiếp tục: “Chú một linh cảm mạnh mẽ rằng kẻ g.i.ế.c hàng loạt cũng đang ở đây, trong giấc mơ sắp c.h.ế.t của chúng . Chú... dường như cảm nhận sự tồn tại của ...”
Bạch Nhược Linh và Diệp Tinh Du đợi xe buýt ở trạm, cả hai đều nóng lòng xem phần tài liệu trong tay Trương Bân.
Cô bắt đầu học cách dự đoán tương lai: “Hay là xe buýt đến vẫn sẽ là bác tài xế đó nhỉ? Vì chỉ bác là sống.”
Diệp Tinh Du đáp: “Khó mà . Trước giờ tớ xe buýt do giấy lái.”
Cô nhón chân lên hạ xuống, động tác lặp lặp ngừng, dường như tâm trạng đang : “Vụ án mà chú Trương , nhớ gì ? Sao tớ chút ấn tượng nào ?”
“Tớ nhớ. Cậu xem TV ? Lúc đó TV về vụ án suốt. Cảnh sát tuần tra khắp nơi.”
Bạch Nhược Linh nhớ , quả thật, một thời gian đường phố đầy cảnh sát. Cô còn tưởng là do an ninh đảo lên.
“Vậy còn nhớ TV gì ? Có manh mối nào mà chúng thể dùng ?”
“À... Tình tiết điều tra cụ thể thì tớ nhớ rõ. Ấn tượng sâu sắc nhất là các nạn nhân đều phân xác. Tên sát nhân ngông cuồng, vứt xác thùng rác. Sau đó, một con ch.ó hoang đói bụng xé túi rác tìm thức ăn. Kết quả tất nhiên là kinh khủng. Người đường thấy một bàn tay trong miệng con chó... Quan trọng là dám phạm tội ngược gió (*). Vì đó một mất tích.”
(*) Phạm tội ngược gió: Thành ngữ Trung Quốc, chỉ hành vi phạm pháp liều lĩnh, bất chấp nguy hiểm, đặc biệt khi rõ cảnh bất lợi.
“A...”
Bạch Nhược Linh dừng nhón chân, vẻ mặt kinh hãi, thương xót cho các nạn nhân: “Sao tàn nhẫn ... Chuyện xảy khi nào?”
“Nghe t.h.i t.h.ể đầu tiên g.i.ế.c từ hai năm , nhưng đến mới vứt cùng ...”
Sắc mặt cô gái càng trở nên tái nhợt.
Dù Diệp Tinh Du cũng sợ hãi, giọng vẫn đầy phấn khích: “ giờ chúng manh mối đúng ? Kẻ g.i.ế.c lẽ là ác linh! Hơn nữa, giấc mơ sắp c.h.ế.t nhiều bán sinh linh. Chúng cần mò kim đáy bể nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-62.html.]
Bạch Nhược Linh trầm ngâm, một lúc mới : “Theo kể, g.i.ế.c ba và bắt cóc một , nhưng đến giờ vẫn tìm thấy. Hắn xảo quyệt, chắc chắn để chúng tìm dễ dàng... Tớ nghĩ, thể là một đàn ông khỏe mạnh. Hắn giam cầm một trong thời gian dài, còn giấu xác tận hai năm. Hắn hẳn là sống một . Nếu nhà, họ cũng thường xuyên vắng nhà hoặc khả năng di chuyển...”
“Wow.” Mắt Diệp Tinh Du sáng lên, ngưỡng mộ cô mặt: “Cậu mới chút thông tin mà suy luận nhiều ?”
“Tớ chỉ đoán thôi mà...” Cô ngại ngùng , : “Giả sử tên sát nhân biến thái đó c.h.ế.t và biến thành ác linh, chắc chắn đang ở gần chúng . Ít nhất là rời khỏi khu vực sinh hoạt thường ngày của chúng .”
“ . Vậy nghi ngờ ai?”
Cô suy nghĩ: “... Có thể là ông chú hung dữ ở tầng một ?”
Diệp Tinh Du mỉm . Cậu cô sợ Quan Chính Hạo, nhưng vẫn ngập ngừng : “Có lẽ ông . Tớ thấy ông mắng vợ ở sân. Hình như ông mong con gái đến ở cùng . Ông quan tâm đến con gái, giống sẽ chuyện đó.”
“Có thể lắm. cũng thể vì vợ khống chế con gái nên ông chú mới trở nên chống đối xã hội.” Dù thì ấn tượng của cô về Quan Chính Hạo vẫn .
“Cũng thể...”
“Nếu , chú Trương cũng là một nghi phạm... Chú là cảnh sát, sống một . Nếu chú chuyện , với khả năng phản trinh sát, sẽ khó phát hiện, đúng ?”
Nhắc đến điều , Diệp Tinh Du càng chán nản: “ . Tớ hối hận vì với chú . Lẽ chỉ hai chúng âm thầm điều tra là đủ .”
Lúc , cô gái nghiêng đầu : “... cũng đáp ứng các điều kiện đó mà.”
“Cái gì?” Diệp Tinh Du ngạc nhiên.
“Chặt xác hề dễ, cần nhiều sức lực. Cậu độc , sống một , vóc dáng cao lớn, chơi bóng chày nên tay khỏe, đủ sức chặt xác. Hơn nữa, chuyển đến đây ba năm.” Bạch Nhược Linh lùi một bước: “Dù là thời gian, cảnh sống thể lực, đều phù hợp.”
Diệp Tinh Du kinh hãi, suýt nữa quỳ xuống: “Không, tớ. Thật sự tớ! Nếu là tớ, bà Tôn đưa bùa gỗ đào cho tớ? Tớ vẫn luôn giữ nó, vấn đề gì!”
“ bà Tôn đó thật ? Có thể bịa .” Cô lùi thêm một bước: “Cậu cũng , ác linh giỏi dối.”
“Cậu, nếu tin, tớ dẫn xem. Tớ còn là học sinh. Mỗi ngày tớ bận. Haiz, thật sự tớ. Sao nghi ngờ tớ...”