Bạch Nhược Linh bật , tiến lên hai bước: “Sao  nghiêm túc ? Tớ đùa thôi. Tất nhiên tớ    . Chắc chắn   !”
Diệp Tinh Du đổ mồ hôi. Một  cao lớn như  trông  đáng thương: “Đùa, thật ?”
“Chứ  nữa? Chúng  đều là học sinh, ngày ngày  học về. Cậu  gì  thời gian  chuyện đó... Cậu còn  chuẩn  thi  nghiệp nữa.” Cô mỉm ,  Diệp Tinh Du vẫn còn ngạc nhiên: “  cứ giữ vẻ mặt đó, tớ sẽ nghĩ là  thật đấy.”
“Không, tớ chỉ  ngờ  nghi ngờ tớ.” Cậu vẫn giải thích: “Tớ  chỉ  bài tập, còn  tập bóng chày. Mỗi ngày tập xong, tớ mệt đến mức  nghĩ  gì. Chỉ   bài tập xong  ngủ.”
“Haiz...” Bạch Nhược Linh hối hận vì  trêu : “Tớ  mà. Tớ đùa thôi. Xin ,   sợ  đúng ?”
Dưới ánh mặt trời, cô gái ngẩng đầu, chân thành dỗ dành .
Thân thể  dần thả lỏng.
Nhược Linh đang dỗ .
Ý nghĩ đó khiến tim  đập mạnh.
Nếu  thêm vài  như ,  sẽ  cần ai cứu, tự  sống  ?
Bạch Nhược Linh cũng , sợ  bận tâm, cô hỏi tiếp: “Cậu còn loại  ai nữa ?”
“À... kẻ g.i.ế.c  chắc   là bà Vương ...”
Bạch Nhược Linh nghĩ đến đôi chân chậm chạp của bà Vương, lên tiếng: “   bà  đang giả vờ?”
Cô nhớ  bóng đen trong căn phòng tối tăm.
“Tớ sống ở đây ba năm , tớ cảm thấy bà   hề giả vờ. Hơn nữa, tuổi bà  cao như ,   thể p.h.â.n x.á.c  ,  quá sức. Tớ nhớ nạn nhân  cả đàn ông trưởng thành.” Cậu ngập ngừng : “ chúng   thể đến nhà họ xem thử.”
“ ! Chúng   thể đến nhà hàng xóm để tìm hiểu. Như  sẽ phát hiện  điểm bất thường!”
Nói đến đây, cô nóng lòng    khu chung cư ngay lập tức. Đáng tiếc, xe buýt vẫn  đến. Cô ngước  cuối con đường, than phiền: “Sao xe buýt đến muộn thế?”
Họ  đợi hơn mười phút .
Diệp Tinh Du cũng mất kiên nhẫn: “Hay là chúng   bộ đến trạm kế tiếp? Biết  xe buýt đến đó  kịp.”
Bạch Nhược Linh thắc mắc: “Vậy khác gì chờ ở đây?”
Cậu gãi đầu, nhỏ giọng : “Đỡ buồn chán hơn?”
Bạch Nhược Linh nghĩ một lát  gật đầu: “Được . Vậy  thôi. Tớ  mỏi lưng quá.”
Họ  về phía bên trái con đường hình chữ Y  cổng trường. Dọc đường là những  giấy xám xịt và cửa hàng xám xịt, chỉ  chiếc khăn quàng cổ đỏ rực của Bạch Nhược Linh là nổi bật. Tựa như một vệt m.á.u tươi giữa khung cảnh ảm đạm.
Diệp Tinh Du cứ  trộm cô, cuối cùng khiến cô bực . Cô yếu ớt phản kháng:
“Cậu đừng  tớ nữa  ?”
“A,  ?”
“Có.”
“Ừm... tại vì  quàng chiếc khăn   quá...” Cậu chân thành .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-63.html.]
Gò má Bạch Nhược Linh  ửng đỏ.
Diệp Tinh Du thật sự  giỏi nịnh nọt. Câu nào sến súa  cũng  .
Cậu hỏi cô: “Vậy về đến nơi, chúng  đến nhà ai ?”
Cô lưỡng lự: “Hay là xem tài liệu của chú Trương   quyết định?”
“Được. Chúng  nên gọi chú Trương  cùng. Nếu  xung đột, chú   thể bảo vệ chúng .”
“Đương nhiên...” Bạch Nhược Linh định  gì đó thì dừng : “Hả?”
“Sao ?”
“Đây... đây là ?” Cô nắm c.h.ặ.t t.a.y Diệp Tinh Du, nửa  trốn  lưng .
“Đâu là ...” Diệp Tinh Du tỉnh táo ,  quanh.
Con đường rộng lớn xung quanh bỗng trở nên chật hẹp. Hai bên đường, vốn là khu thương mại, giờ biến thành khu dân cư lụp xụp.
Đây là nơi họ  từng đến!
Khu dân cư cũ kỹ, đổ nát. Cửa chống trộm xanh rỉ sét mở toang. Câu đối rách nát dán  cửa khiến   rùng .
Nhìn về phía , khu dân cư kéo dài vô tận, san sát , chen chúc đến nỗi con đường càng lúc càng hẹp, gần như biến thành một con hẻm nhỏ?!
Dù trời sáng và ánh nắng chan hòa, con hẻm vẫn chìm trong bóng tối, ánh sáng  thể len lỏi đến những ngôi nhà bên trong. Trong bóng tối dày đặc , những âm thanh sột soạt và tiếng thì thầm bí ẩn vang lên.
Điều kỳ lạ nhất là  mỗi nhà đều  một bát cơm,  bát phủ giấy đỏ, cắm một đôi đũa.
“Có gì đó  ... Chắc chắn  vấn đề!” Bạch Nhược Linh rùng , vội vàng kéo tay Diệp Tinh Du: “Chúng   nhanh chóng rời khỏi đây.”
 khi họ  ,  mắt họ là một khu dân cư y hệt, kéo dài vô tận  bầu trời ảm đạm.
Diệp Tinh Du lạnh sống lưng, cảm nhận  điều chẳng lành.
Ngay lúc đó—
Những giọng  yếu ớt vang lên từ khu dân cư:
“Tin vui, tin vui ...”
“Cưới , cưới ...”
“Đến uống rượu mừng ...”
“Không  quà ...”
Bạch Nhược Linh kêu lên một tiếng, run rẩy chỉ  khu dân cư bên cạnh:
“Diệp Tinh Du,  kìa...”
Diệp Tinh Du  theo, kinh hãi lùi  hai bước, kéo Bạch Nhược Linh   lưng .
— Một cái đầu trắng bệch tròn vo xuất hiện trong bóng tối sâu thẳm nơi cánh cửa!
Cái đầu bóng loáng, giống đầu  nhưng   tóc, trắng như tuyết. Thân hình và tay chân cũng trắng nhợt.