"He he, sinh một đứa con trai bụ bẫm..."
"CÚT!!!" Diệp Tinh Du rống lên, cuồng nộ.
Cô dâu và chú rể lảo đảo như  gió thổi,  đáp xuống đất, hai bàn tay khô quắt, thối rữa vươn , chực túm lấy vạt áo đồng phục của họ...
Diệp Tinh Du bùng nổ, vung ống sắt  chút do dự. Sức mạnh của một vận động viên bóng chày đạt đến đỉnh điểm!
Hai cánh tay mục nát của cô dâu và chú rể lìa khỏi , để lộ những chiếc xương nhọn hoắt, trắng hếu...
"Á á á! Đau quá! Em trai...   nhẫn tâm với hoa ngọc thế..." Tiếng hét chói tai của cô dâu xé tan bầu  khí, như  khoan thủng màng nhĩ!
"Tại   chịu kết hôn? Ai cũng  kết hôn... tại  các   là ngoại lệ?"
"Không kết hôn,  sẽ g.i.ế.c các ngươi..."
Tiếng thì thầm rùng rợn của đám  mặt trắng mỗi lúc một lớn hơn, như tiếng vọng từ địa ngục:
"Giết chúng nó, g.i.ế.c chúng nó..."
"Không kết hôn,  chết..."
"Chết  cũng  kết hôn. He he he..."
"Kết hôn , kết hôn là  nhất..."
"Lại  ăn kẹo hỷ , he he he..."
Đầu óc Diệp Tinh Du như  nổ tung bởi những lời nguyền rủa. Cậu vung ống sắt vô định. Chú rể mất kiên nhẫn, những chiếc xương trắng nhọn dày đặc co rút , lao thẳng  mắt , mang theo  lạnh thấu xương!
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc—
"Bíp bíp—! Bíp bíp—!"
Tiếng còi xe buýt vang lên chói tai trong con hẻm hẹp.
Tất cả những con giòi trắng co rúm , lẩn  bóng tối. Cô dâu và chú rể kinh hãi ngước .
Xe buýt đang đến."
Ánh sáng từ bánh xe xé tan màn đêm, mở  một con đường thoát hiểm.
Khi xe buýt đến gần, luồng sáng chói lòa biến thành ngọn lửa vô hình. Cô dâu, chú rể và đoàn rước dâu phát  những tiếng thét chói tai,  tán loạn bỏ chạy.
"Không!!!"
Khu dân cư chật hẹp tan biến, như một bức tranh  lửa thiêu rụi, để lộ con đường rộng lớn, sáng trưng và trạm xe buýt bên cạnh hai .
Bạch Nhược Linh mở mắt, qua vạt áo đồng phục của Diệp Tinh Du, cô   thứ  mắt, vẫn còn choáng váng.
Xe buýt dừng , cửa xe mở .
 như dự đoán,  lái xe vẫn là ông chú mặt hồng hào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-65.html.]
Ông chú toát lên vẻ dương khí mạnh mẽ, ánh mắt sắc bén quét qua hai  đang  bệt  đất,  cất giọng sang sảng: "Lên xe ?"
Diệp Tinh Du  hồn, cúi xuống bế Bạch Nhược Linh lên xe.
Cửa xe đóng .
Người lái xe  chằm chằm hai , tỏ vẻ  hài lòng: "Cậu học sinh , yêu sớm  còn trốn học ? Quẹt thẻ !"
Diệp Tinh Du vội vàng quẹt thẻ. Bạch Nhược Linh, vẫn còn run rẩy, cũng máy móc quẹt thẻ.
Xe buýt lăn bánh.
Không  giờ cao điểm, xe vắng vẻ, chỉ  ba bốn hành khách giấy, trông như mấy bà mấy cô  chợ về.
Hai  thất thần tìm chỗ . Bạch Nhược Linh vẫn còn căng thẳng, mồ hôi lạnh túa , run rẩy  ngừng, như  thoát khỏi mùa đông khắc nghiệt. Diệp Tinh Du cũng ngơ ngác, hồn vía lên mây. Cả hai đều tái mét, còn trắng hơn cả đám hành khách giấy.
Một lúc ,  mới tìm   giọng :
"Tớ nghĩ... chúng  an  ."
Cậu nắm lấy bàn tay lạnh buốt của cô, nhẹ nhàng an ủi, mặc kệ mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng .
"Vừa ... chuyện gì xảy  ..." Bạch Nhược Linh run rẩy, giọng nghẹn ngào: "Là ma quỷ ? Tớ... tớ tưởng  cũng thành ma  chứ..."
Nửa quỷ gặp quỷ... thật nực !
Diệp Tinh Du kinh hãi: "Hình như... hình như là minh hôn..."
"Hả? Sao chúng   gặp  chuyện ..." Cô thì thầm: "Lúc nãy, tớ... tớ tưởng  c.h.ế.t chắc ."
"... Chúng  thoát ! Không  !"
Bạch Nhược Linh ngơ ngác một lúc,  giật  nhận   vẫn đang nắm c.h.ặ.t t.a.y Diệp Tinh Du. Cô vội rụt tay ,  thẳng .
Khuôn mặt trắng bệch vì sợ hãi của cô dần ửng hồng, lan tỏa sắc đỏ. Cô   ngoài cửa sổ, khẽ : "Khụ,  ... cảm ơn ..."
"Bảo vệ  là chuyện đương nhiên mà. Cảm ơn  gì." Diệp Tinh Du nhỏ giọng đáp.
Mặt Bạch Nhược Linh nóng bừng, cả  nổi da gà. Bàn tay và bàn chân lạnh ngắt của cô  chỉ ấm lên mà còn bắt đầu đổ mồ hôi.
Cô   ngoài cửa sổ.
Dù sợ hãi đến hồn bay phách lạc, cô vẫn nhớ rõ. Diệp Tinh Du cũng kinh hãi  kém, nhưng  vẫn chọn bảo vệ cô.
Trên đời ,  bao nhiêu  trai  "Anh là đàn ông,  sẽ bảo vệ em", nhưng Bạch Nhược Linh , đó chỉ là lời  suông. Bởi vì khi đối mặt với sinh tử,   ai cũng dám  .
Nếu là đám bạn học như Con Gián  Cá Tạp, chắc chắn họ sẽ đẩy  bên cạnh  chịu chết.
Cô cúi đầu, lòng chợt thấy ngọt ngào.
Dù thế nào, Diệp Tinh Du cũng mang đến cảm giác "Thích   tuyệt đối  sai".
 cô  thể  thẳng, vì trái tim mỏng manh của   chịu nổi gánh nặng .
Nỗi sợ hãi gần như tan biến. Cô  đầu, định  chuyện với Diệp Tinh Du, nhưng thấy   vẻ   điều gì.