"Sao ?" Cô khó hiểu: "Biểu cảm kỳ lạ gì thế?"
"À, ..."
"Không khỏe ?"
"Không ..." Diệp Tinh Du tránh ánh mắt cô, một lát  mới thú nhận, giọng đầy khổ sở: "Thật ... chuyện   là  của tớ..."
"Hả? Sao  là  của ? Chúng  đang mơ, gặp chuyện kỳ quái là bình thường mà." Đôi mắt trong veo của cô đầy tin tưởng: "Cậu đừng tự trách."
"Ờ...  ... Bà Tôn ,  gian   tạo  từ ký ức của chúng . Nếu đến nơi   , ký ức  ,  gian sẽ sụp đổ, sẽ... gặp  cấm địa...  nguy hiểm." Cậu nắm chặt tay, chột : " tớ... tớ quên mất..."
Một giây , Bạch Nhược Linh trợn tròn mắt. Cô  thể tin    vô trách nhiệm đến thế!
Ánh mắt cô rực lửa. Diệp Tinh Du rụt cổ như chú heo sữa  nướng:
"Cho nên tớ đoán... chúng   đến cấm địa đó...  ký ức về bác tài xế chắc  định, nên mới tạo  đoạn ký ức ..."
"Cho nên bà Tôn  dặn, mà   thèm để ý, cũng   cho tớ ..." Giọng cô nhẹ nhàng, chậm rãi. Ánh mắt híp , giọng điệu đầy nguy hiểm.
Diệp Tinh Du ước gì  cái lỗ nào để chui xuống...
"Xin... xin ..."
"Cậu là đồ ngốc —!" Lòng  ơn của Bạch Nhược Linh tan biến,   đó là cơn giận dữ: "Sao   thể vô trách nhiệm đến thế—!! Lỡ  c.h.ế.t thì  hả!!"
Trời ơi! Sao cô  thích một tên ngốc như  chứ?
Đám  giấy  xe kinh hãi  cô gái nổi giận. Hai tay cô vung vẩy như cánh quạt.
"Chậc chậc." Bà lão  giấy bên cạnh  đan len  thở dài: "Con gái bây giờ hung dữ thật!"
Sau khi xuống xe, n.g.ự.c Bạch Nhược Linh vẫn phập phồng, cơn giận  tan.
Diệp Tinh Du tội nghiệp,  dám hé răng nửa lời.
Thật đáng sợ. Bạch Nhược Linh bé nhỏ nhưng  bộc phát sức mạnh kinh . Nếu lúc đối mặt với đám ma quỷ , cô cũng dũng mãnh như  thì  . Chắc chắn lũ quỷ sẽ sợ đến tè  quần.
Sao lúc đầu   nghĩ cô  yếu đuối nhỉ?
"Này!" Cô giơ tay định kéo .
  giật  lùi , theo phản xạ giơ tay lên đỡ đòn.
Cô bật : "Làm gì thế? Tớ  đánh ."
Cậu ngượng ngùng, vẫn còn ngờ vực.
"Thật đấy. Lúc nãy tớ giận quá thôi. Cậu còn gì   ? Nói rõ hết . Chúng  còn  báo Cảnh sát Trương nữa."
"Hết ..." Cậu ấp úng.
"Chắc ? Cậu nghĩ kỹ  ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-66.html.]
Cậu gãi đầu lúng túng: "Ờ... ở âm phủ   Tôn Ngộ Không... cái đó  quan trọng ?"
"Cái gì?!" Bạch Nhược Linh tưởng   nhầm.
"Tớ hỏi bà Tôn  gặp Tôn Ngộ Không . Bà  bảo ..."
Bạch Nhược Linh thở dài, một tiếng thở dài đầy bất lực.
Diệp Tinh Du càng thấy  vô dụng.
"Thôi  ." Cô chậm rãi : "Nếu  nhớ  gì, nhớ  với tớ."
"Ừ..."
Cô dịu dàng trở , cầm tay , thổi nhẹ: "Haiz, mu bàn tay  đỏ ửng . Có đau ?"
"Đau c.h.ế.t  !" Cậu  dối, bất chấp nguy cơ tim  nổ tung.
Bạch Nhược Linh dừng , nhận   giả vờ, lườm  một cái,    bước  tòa nhà.
Lúc , Diệp Tinh Du cảm thấy  thật đặc biệt.
Trước mặt  khác, cô lạnh lùng và xa cách.  với , cô  chỉ hóa thành "Phong Hỏa Luân" nóng bỏng để đánh , mà còn lườm . Chẳng  điều đó chứng tỏ   khác biệt trong lòng cô ?
Cậu hạnh phúc quá đỗi.
Hai  gõ cửa phòng 302. Trương Bân  về  họ mười phút. Khi ông mở cửa và thấy hai , ông hỏi dồn dập họ   , như thể trách họ chạy lung tung,  nhiệt tình mời họ  nhà.
Bạch Nhược Linh  quanh: "Chú Trương, nhà chú mới quá."
Nhà Trương Bân  quá sang trọng, nhưng sạch sẽ và mới tinh. Nội thất trắng toát, phong cách IKEA, khiến căn phòng rộng rãi hơn.
Khác hẳn nhà Diệp Tinh Du.
Trương Bân thở dài: "Đồ mới mua cả đấy. Đừng xem thường, đắt lắm. Nếu chú c.h.ế.t thì lỗ to. Biết thế chú mua cái Rolex đeo hai ngày còn hơn. Chú thích cái đồng hồ đó lâu ."
Diệp Tinh Du bật : "Cảnh sát mà đeo Rolex,    cho đấy..."
"Chú cũng nghĩ thế. Chú   đại gia  ngôi  ,  xứng! Nhỡ bắt trộm mà rơi vỡ thì tim chú tan nát." Ông tự giễu,  rót hai ly , đặt  mặt hai đứa trẻ: "Hai đứa nhất quyết đòi đến trường,  thu hoạch gì ?"
Diệp Tinh Du  hổ cúi đầu.
Bạch Nhược Linh tóm tắt chuyện tài xế xe buýt bán sinh linh và đám cưới ma,  nhắc nhở: "Chú Trương, chú cẩn thận. Cấm địa nguy hiểm lắm."
Trương Bân nổi da gà, nhưng  hiểu: "Vậy cấm địa bắt hai đứa  kết hôn?"
Còn  nghĩ cho  ế ?
Diệp Tinh Du lắc đầu: "Cháu  rõ. Nơi đó giống tụ điểm ác quỷ... Cháu sẽ hỏi bà Tôn."
Trương Bân: "Vậy tài xế  giấy  lạc  cấm địa  ?"
Bạch Nhược Linh trấn an: "Cháu nghĩ là . Chú Trương, chú đừng sợ. Ký ức của tài xế xe buýt  tạo  lối  giữa các địa điểm, mà ký ức của chúng  về xe buýt cũng  sâu sắc. Nên dù tài xế là  giấy  bán sinh linh, chỉ cần chúng  lên xe và đến nơi quen thuộc trong ký ức, xe sẽ  lạc  cấm địa. Nếu chẳng may lạc , chỉ cần xe buýt đến, mà tài xế là ông chú bán sinh linh, cấm địa sẽ  ký ức trục xuất, chúng  sẽ  cơ hội trốn thoát."