“Nhược Linh, hôm nay thầy  nghiêm khắc phê bình các bạn trong lớp . Là vì... thầy luôn công bằng, khách quan, tuyệt đối  chấp nhận bất kỳ xu hướng lệch lạc nào.”
Cô nhẹ gật đầu, giọng nhỏ: “Em cảm ơn thầy...”
“ mắng xong bọn họ , thầy cũng   với em một câu.”
“...Dạ?” – cô  sững .
Thầy nhấp một ngụm ,  cau mày:
“Thầy hy vọng em chú ý hơn đến lời  và hành động của . Đừng gây thêm rắc rối trong lớp,  chứ?”
Cô ngơ ngác: “Em…  hiểu ạ.”
“Hở?” – giọng thầy đột nhiên cao vút một cách khó chịu.
“Em  hiểu thật ? Vậy để thầy hỏi: các bạn trong lớp vẫn  hòa đồng,  tại   chỉ  chuyện liên quan đến em? Em nên tự  , hiểu vấn đề  ở , đúng ?”
Ngoài cửa sổ, gió thổi xào xạc qua tán cây, khiến giọng thầy lúc  lúc mất, tựa như ảo giác.
Bạch Nhược Linh lặng thinh.
Thầy nhíu mày,  vẻ  hài lòng với thái độ của cô:
“Em đừng cứng đầu như .  là em xinh , học giỏi, và khi mới chuyển đến, nhiều thầy cô khác còn ngại nhận thêm học sinh mới.  thầy thì thích em. Tuy nhiên, em cũng đừng khiến thầy  rước thêm phiền phức. Em  Linh Nhi mà học hỏi. Cô  cũng , cũng giỏi,   ai  gì? Cô bé, kiềm chế một chút...  ?”
Bạch Nhược Linh giật .
Cô nhạy cảm nhận  một từ đặc biệt trong câu  đó.
“Kiềm chế.”
Cô  yêu cầu  kiềm chế — như thể tất cả những tổn thương, lời đồn, ánh  khinh miệt và những trận  nhạo đều là  của cô.
Như thể việc cô  bắt nạt là do... cô “quá nổi bật”.
Không ai hỏi điều gì thực sự  xảy . Không ai tìm hiểu xem ai đúng ai sai.
Chỉ  cô — là   tự điều chỉnh,  thu  , để tránh  " khác khó chịu".
Một tiếng ù ù trào dâng trong tai, như sóng vỗ bên trong lồng ngực. Cô  thể phân biệt  là giận, buồn, ... thất vọng.
Kiềm chế.
Từ  vang lên trong đầu cô như một cú tát lạnh. Trong lòng Bạch Nhược Linh dâng lên một ý nghĩ khó tin: những lời như , lẽ  chỉ nên phát  từ miệng một xác c.h.ế.t nhà Thanh, chứ   từ một  đang   bục giảng dạy dỗ học sinh.
Hơn nữa, cô vẫn còn nhớ rõ — ngày cô mới chuyển tới, các giáo viên  tranh   nhận cô về lớp , vì thành tích học tập của cô quá xuất sắc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-7.html.]
Giờ đây,  thấy dáng vẻ lặng lẽ, uể oải của cô, giáo viên chủ nhiệm càng nổi giận, như thể cơn tức của    chỗ nào trút xuống.
“Em  rõ ?   cho em , con gái mà   kiềm chế thì còn  thể thống gì nữa! Thầy cũng chỉ vì   cho em thôi!”
Gió thổi bay rèm cửa sổ.
Ánh nắng ngoài trời rọi ,  vặn chiếu lên  cô. Không hiểu vì , thứ ánh sáng   chói lòa đến mức  thể mở mắt, khiến tất cả  thứ  mắt trở nên mờ nhòe, như rơi  hư vô.
Cô  trong hư vô , đầu choáng váng, trong bụng dâng lên một cảm giác buồn nôn mơ hồ.
Cô  nhớ rõ   rời khỏi văn phòng như thế nào. Khi về đến lớp, tất cả vẫn diễn  bình thường. Mọi  đều bận  việc của , trò chuyện,  đùa.
Mộ Linh Nhi mỉm   cô, ánh mắt  thiện nhưng trống rỗng, như thể đang ban ân huệ từ  cao.
Từ trong đôi mắt , Nhược Linh   một thứ cảm xúc  tên: "thương hại" —   sự chia sẻ, mà là ánh  của kẻ chiến thắng dành cho  thua cuộc.
Cô từng nghĩ     một  bạn. Từng dốc hết lòng tin và cảm kích.  tại ,  đó   thể   mặt cô, mang dáng vẻ cao thượng và nhẹ nhàng như  từng  gì xảy ?
Cảm giác tủi nhục ... đáng lẽ  nên tồn tại ở một nơi như trường học.
Dẫu , giáo viên chủ nhiệm   mặt. Đã dạy dỗ,  "phê bình nghiêm khắc". Có lẽ, từ nay, họ sẽ kiềm chế hơn.
Nên điều duy nhất cô  thể ... là chăm chỉ học tập.
Cô thầm nhủ: Học thật giỏi. Rồi rời khỏi nơi .
Thật , cô cũng ngạc nhiên khi nhận   mạnh mẽ đến . Cô  thể chịu đựng,  thể nhẫn nhịn,  thể cắn răng vượt qua từng ngày trống rỗng.
Chỉ đến ban đêm, khi  ôm gối, cô mới cho phép  bật .
Cô độc.
Cô đơn vì  ai ở bên. Cô đơn vì  ai hiểu,  ai thừa nhận. Cô đơn vì  một  chống chọi   ác ý đang bủa vây.
Cô nhớ bạn bè cũ. Nhớ Yến Tử, nhớ  Hoài, A Chước, Tiểu Lệ... Thậm chí  lúc còn nhớ đến cả bố .
Nếu bố  ngoại tình, nếu  ly hôn với , liệu   thể tự tin hơn ?
Rồi cô tự trả lời: Không. Hẳn là .
Vì từ  đến nay,  duy nhất gánh vác gia đình luôn là .
— "Phải hiểu chuyện,  học thật giỏi."
— "Phải tự lập. Đừng để   lo."
Những câu  đó, như một lời tuyên thệ, in hằn  lòng cô từ ngày bố  chính thức ly dị.