Bạch Nhược Linh bất chợt nhận , ngay cả đôi mắt của giáo viên chủ nhiệm cũng nhỏ xíu như đầu kim.
 cô nhớ rõ, thầy  vốn là một  đàn ông trung niên với đôi mắt to tròn.
Sau khi lớp trưởng rời , lớp học rộn lên tiếng xì xào bàn tán. Mọi  đều vui mừng vì  tự học.
Chỉ  Bạch Nhược Linh cảm thấy hụt hẫng. Cô  thích thầy giáo dạy Toán. Thầy   hề kiêu căng như giáo viên chủ nhiệm, luôn kiên nhẫn và dịu dàng, giảng bài cũng dễ hiểu. Vậy mà hôm nay thầy   vắng mặt.
Lúc giáo viên chủ nhiệm bước , hình như ông   liếc  cô.
Có lẽ ông  cũng  hỏi tại  cô  mặc đồng phục.
"Này..."
Hứa Bảo Nam gọi cô từ phía , cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của cô, vẫn là câu hỏi quen thuộc:
"Sao   mặc đồng phục? Thầy giáo   gì ?"
"..." Cô im lặng chớp mắt. Dù   tỏ   thiện với Hứa Bảo Nam, nhưng để thực hiện kế hoạch của , cô  kìm nén sự lạnh lùng.
Cô  đầu    : "Sao? Thầy giáo   gì,   ý kiến ?"
"Không,   ý kiến..." Cậu  vội vàng  mặt ,  dám đối diện với cô.
Dù    gương,   cũng cảm nhận  khuôn mặt  đang đỏ bừng. Điều đó khiến    bực bội,  cảm thấy vui sướng tột độ. Chỉ cần   thấy cô,  thứ đều trở nên đáng giá.
Một lát , lớp trưởng ôm một chồng bài kiểm tra dày cộm bước , bắt đầu phát từ bàn đầu.
Khi Bạch Nhược Linh đưa bài kiểm tra cho  ,   tranh thủ hỏi: "Hôm qua   nghỉ học?"
"Tớ  ốm..." Cô đáp qua loa,  tựa lưng  ghế, xem bài kiểm tra.
Hứa Bảo Nam cố gắng tỏ  thờ ơ, nhưng cái cổ rụt rè của    phản bội. "Cậu  cảm lạnh ? Tớ mang áo khoác đồng phục cho  nhé?"
Cô lắc đầu: "Tớ  lạnh."
Hứa Bảo Nam  nản lòng, lấy  một chiếc hộp vuông màu đỏ từ trong cặp: "Vậy... cái ,  nhận lấy..."
Cô liếc  chiếc hộp.
Bàn tay Hứa Bảo Nam khá . Những ngón tay thon dài, móng tay  cắt tỉa gọn gàng, đang cầm một chiếc hộp nhỏ xinh xắn.
 cô  nhận, chỉ hỏi: "Cái gì ?"
Cậu  rụt tay , mở hộp ,  đưa về phía cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-75.html.]
Lần , cô mới  thấy bên trong là một sợi dây chuyền. Những viên kim cương lấp lánh bao quanh một viên ngọc lục bảo vuông vức, to bằng móng tay cô – một món quà quá đắt tiền,  phù hợp để học sinh tặng .
Các bạn học xung quanh  thấy viên ngọc sáng chói, kinh ngạc mở to mắt, trao đổi những ánh  khó hiểu.
Chu thiếu gia phát điên vì yêu  ...
 Bạch Nhược Linh vẫn thản nhiên.
Cậu  hạ giọng: "Tặng , quà xin ."
 từ  đến nay, cô  thích những viên đá lạnh lẽo. Cô thích  sách, thích khăn quàng cổ ấm áp, thích những món ăn ngon... Hơn nữa, trong thế giới hiện tại, những thứ   ích gì?
"Không cần..." Cô   cửa, đảm bảo     lớp,   đầu : "   rảnh ? Tớ  chuyện  hỏi."
Hứa Bảo Nam,   từ chối, đang định cố gắng thuyết phục,  cô  , lập tức vui mừng khôn xiết. "Tớ lúc nào cũng rảnh."
"Vậy... chúng  đến phòng thiết    nhé."
Bước  phòng thiết , Bạch Nhược Linh  đầu ,   nên   nên .
Biểu cảm của Hứa Bảo Nam là ? Khuôn mặt rạng rỡ, ánh mắt long lanh, như một hiệp sĩ đang chờ đợi  nữ hoàng ban thưởng.
Nghĩ , cô hỏi: "Cậu vui lắm ?"
Cậu  đưa tay che miệng, tưởng rằng   bình tĩnh ,  mới buông xuống, đôi mắt hồ ly tinh tế  nheo . "Tớ   vui ?"
Dừng một lát, cảm thấy giọng  quá gay gắt,   vội vàng dịu giọng: "Cậu gọi tớ đến đây  chuyện gì?"
Bạch Nhược Linh   vòng vo: "Tớ thấy dạo   lạ lắm. Muốn hỏi xem  chuyện gì xảy  với  ."
Giọng   đầy kiêu ngạo: "Tớ đang theo đuổi , nên  thấy lạ ? Cậu khó hiểu thật đấy."
“Ừ, chính là vì   đột nhiên   theo đuổi tớ?”
“Còn  thể vì  nữa?” Tim   đập thình thịch, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh: “Tớ thích , chẳng     .” Cậu   kiên quyết đưa chiếc hộp về phía cô: “Cầm lấy . Sau    gì, cứ  với tớ. Tớ nhất định sẽ đáp ứng.”
Bạch Nhược Linh nắm chặt tay,  chiếc hộp, vẻ mặt phức tạp.
Thật , nhận lấy cũng chẳng . Dù ,  khi tỉnh giấc,  thứ trong giấc mơ  cũng tan biến. Nếu Hứa Bảo Nam hối hận, cô  thể trả .
 cô  lo sợ, nếu nhận,   sẽ hiểu lầm rằng cô  tha thứ.
Cô lắc đầu, đặt chiếc hộp lên bàn bên cạnh: “Tớ  cần.” Không đợi Hứa Bảo Nam sốt ruột, cô đổi giọng: “Vậy gần đây   gặp chuyện gì bất thường ? Bất cứ chuyện gì.”
“Không .”
Nói , nhưng thực   một chuyện khiến   để tâm.