Cậu  phát hiện sữa ở nhà  lẽ  hết hạn. Hai ngày , mỗi  lên xe,   đều cảm thấy buồn nôn, chóng mặt, nhưng đến chiều  tự khỏi.
Vì thế,    mắng xối xả đầu bếp.
 hai ngày nay, khi  uống sữa nữa,      bình thường.
Bạch Nhược Linh tò mò: “Vậy bố   ? Gần đây họ  liên lạc với  ?”
Cô nhớ Diệp Tinh Du từng , bố   ,  luôn quan tâm  , đột nhiên biến mất.
“Liên quan gì đến bố  tớ? Họ đều ở Mỹ,  bận. Mấy tháng  liên lạc là chuyện thường.” Nói đến đây,    cảm thấy tủi  và bực bội: “Rốt cuộc    gì...”
Bạch Nhược Linh cắn môi .
Có lẽ, vì  ai  với Hứa Bảo Nam về chuyện quỷ quái, nên cuộc sống của   vẫn bình thường.
 liệu cô  thật sự là chấp niệm của Hứa Bảo Nam?
Có  vì cô,   mới từ trạng thái nửa  nửa giấy trở thành một  “dày dặn” như bây giờ?
Nghĩ , cô tiến  gần Hứa Bảo Nam, khiến   sợ hãi lùi  hai bước, lưng dán chặt  cửa.
“Cậu...   gì?”
“Bây giờ   thích tớ, ngày nào cũng  gặp tớ ?”
Cậu  hoảng loạn, vẻ bình tĩnh giả tạo tan biến. Mắt    chằm chằm lên trần nhà, miệng lảm nhảm: “Không  ? Thích ai là tự do của tớ...  tớ   nghĩ gì. Nên tớ sẽ luôn xin  —”
Giọng  đột ngột im bặt.
Vì tay Bạch Nhược Linh đang đặt lên n.g.ự.c   –
Trái tim Hứa Bảo Nam đập thình thịch  tay cô, như một con thú hoang dại,  ngừng va đập  lồng ngực.
Cậu   phản kháng, ngược  còn nhắm đôi mắt dài và hẹp . Như một kẻ đáng thương, cam chịu để   thích   gì thì .
Bạch Nhược Linh thất vọng tột độ. Cô  ngờ,   là chấp niệm của Hứa Bảo Nam.
  đời ,  cô ghét nhất, hận nhất, khinh thường nhất, chính là Hứa Bảo Nam!!!
Cô  cố gắng kìm nén,  trả thù,  so đo, dùng  biện pháp để chiến thắng tinh thần.  bây giờ, chỉ cần cô tồn tại, cô đang cứu rỗi  , khiến   ngày càng tràn đầy sức sống?!!
Thật mỉa mai!
Dựa  ?
Quá bất công!!!
Cổ họng Bạch Nhược Linh nghẹn ... Một ý nghĩ lóe lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-76.html.]
– Nếu chấp niệm c.h.ế.t ,   cũng  sống , đúng ?
Ý nghĩ  mạnh mẽ đến mức cô suýt nữa  đập mạnh  tường, cùng Hứa Bảo Nam đồng quy vu tận.
Thấy cô buông tay, Hứa Bảo Nam cũng thở phào. Hốc mắt   đỏ hoe như say rượu, giọng khàn khàn:
“Chỉ...  thôi ?”
“Hả? Gì cơ?” Cô giật  tỉnh táo, ngẩng đầu.
“Chỉ sờ n.g.ự.c thôi ?” Cậu  ngập ngừng,  đắc ý hỏi: “Cậu thấy thế nào?”
Biểu cảm của Bạch Nhược Linh lúc , thật khó mà diễn tả.
“Nếu   hôn, tớ cũng  ngại. Nụ hôn đầu tặng  cũng .” Cậu  thậm chí còn  khom , mỉm : “Như thế , tiện cho  hơn.”
Dù giọng điệu cố tỏ  thản nhiên, giọng   vẫn run rẩy, ngoài cứng trong mềm. Rõ ràng,    hề "thoải mái" như lời 
Bạch Nhược Linh cảm thấy  chuyện thật hoang đường.
 ngay  đó, ý định tự  tổn thương bản  của cô cũng nguội dần.
Cô nhận ,   cần lãng phí cảm xúc để hận Hứa Bảo Nam. Bạn  hận một con ch.ó ngốc nghếch ? Chắc chắn là , bạn sẽ đánh nó. Khi một con ch.ó ngốc cắn , nó     gây  nỗi ám ảnh cho  khác.
"   sờ n.g.ự.c ." Cô  cộc lốc, cảm thấy thật nực  khi  giải thích: " chỉ  kiểm tra nhịp tim  thôi."
Hứa Bảo Nam  vẻ mặt cô, xác định cô   ý gì khác, liền  hổ  thẳng .
Bạch Nhược Linh lạnh lùng: "Nếu    cho    chuyện gì bất thường xảy  với , thì  vô dụng với  ." Cô định mở cửa: "  đây."
"Cậu... đợi !" Hứa Bảo Nam nắm lấy cổ tay cô,   vội vàng buông , sợ cô giận: "Rốt cuộc    chuyện bất thường gì? Cho tớ suy nghĩ một chút  ?"
"..." Bạch Nhược Linh thở dài, khoanh tay, im lặng chờ đợi.
Hứa Bảo Nam rối rắm,    nên kể chuyện sữa hết hạn  .
Không, chuyện đó quá ngớ ngẩn. Có lẽ nên về hỏi đám đàn em của  thì hơn.
"Thôi. Nếu  nghĩ  gì, thì  với  ." Cô   chỉ vì sợ    cho  .
"Ừ... Được . Tớ nhớ  sẽ nhắn tin cho ,  ?"
Bạch Nhược Linh ngạc nhiên. Cô  từng cho Hứa Bảo Nam thông tin liên lạc,   nhắn tin kiểu gì?
 cô nhanh chóng hiểu ,  lẽ   lấy từ  khác.
Rời khỏi phòng thiết , Bạch Nhược Linh  về lớp. Vì  thu  gì, cô  còn lý do gì để   cái lớp đáng ghét đó.
"Nhược Linh,   ?" Hứa Bảo Nam gọi với theo.
"  tìm giáo viên chủ nhiệm." Cô ,  ngoảnh đầu .