"..." Cậu  ngơ ngác  bóng lưng cô khuất  cầu thang.
Trở  lớp, trong mắt Hứa Bảo Nam,   vẫn như cũ.
Trong lớp, vì sợ tính khí thất thường của  ,  ai dám gây ồn ào.
Dù  tặng  quà, tâm trạng Hứa Bảo Nam vẫn khá . Cậu  nghĩ, hôm nay Bạch Nhược Linh  chủ động  chuyện, đó là một tín hiệu tích cực.
Cậu  sẽ chuẩn  một món quà  hơn...
Lúc , Chu Nam Vũ  bên trái   nhỏ giọng hỏi: "Chu thiếu gia,   chuyện gì với Bạch Nhược Linh ?"
"Liên quan gì đến ." Tâm trạng , nên   chửi  cũng mang theo ý .
"Có    tỏ tình với  ? Tớ  nhận  tin nhắn,    đang cặp với Dầu Dừa. Cậu đừng để  bắt cá hai tay."
Nụ   môi Hứa Bảo Nam cứng ,    đầu: "Cậu  cái quái gì !"
Trong mắt Hứa Bảo Nam, Chu Nam Vũ vẫn là một con cá  xí biến thành .  lúc , mắt con cá tạp  ánh lên sự ác ý: "Thật đấy. Cậu   ? Hình như họ ở gần ,  học chung xe buýt. Cậu  đấy, Dầu Dừa cũng là học sinh dự thính, bố   ở đây. Có khi họ còn sống chung  ."
Giọng    nhỏ,   xung quanh đều  thấy.
Sơn Du    , lắng   chăm chú.
 Mộ Linh Nhi,  luôn nhạy bén với hành động của Hứa Bảo Nam,  đang thất thần nghịch tóc.
Nếu Sơn Du để ý hơn, cô  sẽ nhận  Mộ Linh Nhi  như  từ lâu...
"Mẹ, Cá Tạp thối, ăn  cẩn thận đấy." Sắc mặt Hứa Bảo Nam tối sầm.
"Thật mà. Tớ lừa   gì."
" mặc kệ   thật  !" Hứa Bảo Nam bóp chặt mặt  , sát khí trong mắt hừng hực: "Còn  thêm một câu nữa, đừng trách   khách sáo!"
Chu Nam Vũ sợ xanh mặt, im bặt.
" hỏi . Gần đây   gặp chuyện gì bất thường ..." Hứa Bảo Nam nhớ đến câu hỏi của Bạch Nhược Linh, liền hỏi Chu Nam Vũ.
Chu Nam Vũ hoảng hốt lắc đầu,  trừng mắt   .
Vẻ mặt như  : "Chỉ   là bất thường thôi!".
Lúc , Hứa Bảo Nam mới buông   .
Có lẽ câu hỏi của Bạch Nhược Linh   tác dụng. Cậu  đột nhiên cảm thấy bất an.
Tại  Bạch Nhược Linh  hỏi về bố   ?
Hứa Bảo Nam lấy điện thoại , một lúc lâu mới lấy hết dũng khí nhắn tin cho bố:
[Bố  vẫn khỏe chứ?]
Ngay lập tức, bố   trả lời:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-77.html.]
[Con quan tâm  gì, dạo  học hành thế nào? Thi đại học đừng  bố mất mặt!]
"Đờ mờ..." Cậu  chửi thầm, ném điện thoại lên bàn.
Cậu  gục xuống bàn, nghĩ: Nhược Linh  tìm giáo viên chủ nhiệm lâu thế...
Khi Bạch Nhược Linh bước  khỏi cổng trường, cô nhận thấy tầm  sáng dần lên – trời  quang đãng  ?
Bầu trời u ám  nãy  tan biến, ánh mặt trời ấm áp và dễ chịu.
Đáp án ở ngay cổng trường – Diệp Tinh Du  trở .
Cô nhận , dường như chỉ cần Diệp Tinh Du xuất hiện, ánh mặt trời sẽ rực rỡ.
Dưới ánh nắng,  trai cao lớn tuấn tú  chờ, như một cây trúc cao gầy.
"Nhược Linh!" Cậu vẫy tay về phía cô, tim đập rộn ràng.
Cô chạy về phía , nhưng  khỏi ngoái đầu  .
"Sao thế?" Diệp Tinh Du cảnh giác: "Có ai theo dõi  ?"
"Không ..." Cô thắc mắc: "Sao thầy Vương  ở cổng trường? Lúc  thầy    ở đây mới đúng."
"Hay là  việc bận?"
Cô nhíu mày: "Cũng  thể..." Rồi nhanh chóng gạt bỏ thắc mắc. Cô hỏi tiếp: "Cậu gặp bà Tôn ? Bà   gì?"
Diệp Tinh Du thở dài: "Đừng nhắc nữa. Hôm nay bà  tâm trạng tệ lắm. Tớ  vô tình  cấm địa, bà  suýt nữa đốt tớ thành tro..."
Vốn dĩ, tâm trạng đang ,   ở cửa hàng bánh ngọt, gọi to, đầy năng lượng.
Mọi  xung quanh ,  còn giơ tay khoe khoang: " , tớ đang phát rồ đấy."
Ai ngờ,  đang vui vẻ thì  ai đó đập  đầu.
Trong khoảnh khắc , thế giới im lặng.
Cậu  ngay là bà Tôn.
Cậu  kịp lên tiếng,   bà  mắng cho một trận:
" xui xẻo mười tám kiếp!  là chó của  ? Mấy hôm ,    tìm ác linh, cứ  đây gào thét! Chẳng lẽ mặt   ' rảnh' ?"
Bạch Nhược Linh ngắt lời: "Bà Tôn bận lắm ?"
"Không chỉ bận. Ha ha ha..." Nhớ  dáng vẻ bà Tôn, Diệp Tinh Du hả hê: "Bà  như    cu li về , còn thảm hơn tớ chạy 5km. Mắt thâm quầng – to thế  . Cằm thì – xệ xuống tận ngực!
Bạch Nhược Linh đang trầm tư,   đùa liền bật  khanh khách: "Cậu bớt khoa trương ... Phải tôn trọng  già!"
"Vâng ,  lời ." Diệp Tinh Du : "Tóm ... hình như tớ chọc giận bà  ."
"Vậy   ngọt ngào ."
Diệp Tinh Du nhớ lời Bạch Nhược Linh, liền nịnh nọt: "Bà ơi, tinh thần bà  quá, mắng  mà tràn đầy sức sống!"