Giờ cô  còn đang tắm nữa...
Mặt  đỏ bừng, mồ hôi ướt đẫm áo thun. "Haiz..." Cậu tựa đầu  cửa, cố gắng  mát, nhưng khi  tiếng nước róc rách từ phòng tắm,  giật   thẳng dậy.
"Diệp Tinh Du, mày đúng là đồ vô liêm sỉ! Bình tĩnh  !" Cậu  mặt  tường, tự véo cánh tay . "Đừng  thảm hại thế. Đừng để tao khinh thường mày!"
"Khinh thường ai?"
Diệp Tinh Du giật   , thấy Trương Bân đang bước lên cầu thang.
"Chú Trương, chú về ..."
"Sao    cửa nhà  thế?"
"À, Nhược Linh đang tắm trong nhà..."
Trương Bân nhướn mày, mỉm  đầy ẩn ý. "Lát nữa hai đứa xuống ăn cơm với chú nhé. Chú  bữa thịnh soạn cho hai đứa."
Khi cả ba lên đến tầng ba, bàn ăn  bày biện thịnh soạn, món tôm sú đỏ au tỏa hương thơm lừng, đủ thấy tay nghề của Trương Bân  hề thua kém đầu bếp chuyên nghiệp.
Diệp Tinh Du nuốt nước miếng  mùi thơm hấp dẫn, nhưng  vẫn  quên nhiệm vụ, báo tin buồn cho Trương Bân: "Chú Trương, chú Hàn... mất ."
Trương Bân khựng , đôi đũa  tay rơi xuống bàn.
"Lúc chúng cháu về, đúng lúc gặp chú ," Diệp Tinh Du tiếp tục, "Chú   vợ  mất . Vợ chú  chính là chấp niệm của chú , nên... chú  cũng  thể sống tiếp."
"Tự thức tỉnh ?" Trương Bân kinh ngạc, giọng đầy tự trách. "Sao  thế ... Nếu  , chúng     tìm chú ."
Bạch Nhược Linh bình tĩnh lên tiếng, an ủi Trương Bân: "Chú đừng tự trách. Dù chúng   tìm, chú  cũng khó lòng sống sót. Chú   còn chấp niệm để bám víu."
Trương Bân im lặng một lúc,  lau mặt,  xuống. " , chuyện  ,  gì cũng vô ích." Ông thở dài. "Haiz... Sao  thành  thế ... Thôi, ăn cơm  ."
Bữa cơm diễn  trong bầu  khí nặng nề. Sau một hồi im lặng, Trương Bân hỏi: "Các cháu xem ảnh chú gửi ? Có phát hiện gì ?"
Diệp Tinh Du lắc đầu,  Bạch Nhược Linh với ánh mắt mong đợi. Cậu nhớ cô  xem ảnh  kỹ  xe buýt.
 Nhược Linh cũng lắc đầu, giọng đầy tiếc nuối. "Tài liệu ít quá, cháu  tìm  gì cả."
Trương Bân thất vọng, nhưng  ông mỉm . "Không . Dù gì các cháu cũng chỉ là học sinh... Chậc, tất cả tài liệu ở đây. Chúng  cùng xem . Với trí thông minh của cháu gái, chắc chắn sẽ tìm  manh mối."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-85.html.]
Nhược Linh  ăn  liếc  tập tài liệu. "Chú Trương,   chú   hai phần tài liệu ?"
Trương Bân khựng , ánh mắt lóe lên, nhưng  ông  xòa. "Thật ? Chắc chú  nhầm . Chỉ  một phần  thôi."
Bạch Nhược Linh  bỏ qua vẻ lúng túng của ông, chỉ mỉm . "Ra ."
Cô cảm thấy Trương Bân đang giấu giếm điều gì đó... Một bí mật mà ông   chia sẻ với cô và Diệp Tinh Du.
Diệp Tinh Du  nhận  sự khác thường,  chỉ quan tâm đến việc bắt ác linh. "Vậy  bữa cơm, chúng  sẽ đến nhà ai?"
Trương Bân giật   nụ  bí ẩn của Nhược Linh, vội vàng đáp: "Hôm nay  khi  , chú  kiểm tra  tòa nhà. Phòng 102 tầng một chỉ   giấy. Bán sinh linh còn  trong tòa nhà, ngoài chúng , chỉ còn Quan Chính Hạo, Từ Mục Hiến, Liễu Thiên Nghi và bà Vương ở tầng bốn."
"Kỳ lạ thật..." Bạch Nhược Linh lên tiếng, giọng đầy nghi hoặc.
"Hả? Kỳ lạ chỗ nào?" Trương Bân cảnh giác.
Ông bắt đầu sợ cô. Nhược Linh quá thông minh, ông lo rằng bí mật của  sẽ  cô phát hiện.
"Tại  phần lớn  trong tòa nhà  đều biến thành bán sinh linh?"
Trương Bân ngẩn ,  vẻ như ông  từng nghĩ đến vấn đề .
Bạch Nhược Linh đưa  suy đoán: "Cháu nghĩ chuyện   thể liên quan đến nguyên nhân cái c.h.ế.t của chúng ."
Diệp Tinh Du vội vàng bịt tai : "Đừng  ! Tớ   ! Lỡ ác linh lừa tớ thì !"
"Ha ha..." Bạch Nhược Linh , kéo tay  xuống. "Tớ chỉ đoán thôi. Cậu đừng căng thẳng. Dù  đoán đúng, tớ cũng   với ai."
Diệp Tinh Du hạ tay xuống,  với cô. Cả hai  khiến Trương Bân cảm thấy khó chịu.
Trương Bân vội vàng cắt ngang: "Được ,  chuyện chính . Chú  thức tỉnh thêm một  hàng xóm. Cháu nghĩ ai là  thích hợp?"
Bạch Nhược Linh đáp ngay: "Cháu thấy bà Vương là thích hợp nhất. Bà  là  già, chắc chắn   ác linh. Hơn nữa,  một chuyện cháu  để ý. Mấy hôm , cháu thấy trong phòng bà   một bóng đen... mà hình như bà   ." Cô  sợ hãi. "Lỡ ác linh quấn lấy bà  thì ?"
Trương Bân nhớ  hình ảnh bà lão chậm rãi bước  hôm đó.
Ông chậm rãi : "Được. Vậy  theo cháu. Chúng   xem.  bóng đen mà cháu thấy  thể   ác linh."
Sau bữa cơm, cả ba  cùng  lên tầng. Trương Bân  mở cửa,  thấy cánh cửa nhà Hàn Nho, nỗi buồn về cái c.h.ế.t của  hàng xóm  trào dâng trong lòng ông.