Không chỉ tiếc thương cho khuất, sự việc còn ảnh hưởng lớn đến niềm tin của ông trong việc tìm ác linh. ông âm thầm tiếp cận đối tượng. Bởi vì hôm nay, trực giác của ông mách bảo điều gì đó...
Tuy nhiên, thứ vẫn chắc chắn, ông giữ kín chuyện với Bạch Nhược Linh. Tuyệt đối để cô bé ...
Nghĩ , ông cố tỏ thoải mái, sang trò chuyện với Diệp Tinh Du, nhiệt tình hỏi: "Tiểu Diệp, chú quý . Sau thi trường cảnh sát, cùng đồng nghiệp với chú ? Chú sẽ giới thiệu ."
Tiểu Diệp tệ. Tuy ngốc nghếch, nhưng vẫn thể dạy bảo . Cậu dũng cảm, lời, tuy chó nghiệp vụ, nhưng còn hơn cả chó nghiệp vụ (*), thích hợp cảnh sát.
(*) Ở đây, ý tác giả về việc thể lực và sự lời của nam chính giống với chó nghiệp vụ nên dễ huấn luyện và thích hợp với nghề cảnh sát. Bài huấn luyện đầu tiên của chó nghiệp vụ chính là lời…
Diệp Tinh Du tỏ hoảng sợ, như thể ông điều gì đó khủng khiếp, thẳng thừng từ chối: "Không ạ. Chú Trương, cháu ế vợ."
Nụ của Trương Bân cứng đờ.
Cậu bé nãy còn thuận mắt, giờ trở nên ngu ngốc đến mức khiến ông bóp cổ .
là hết thuốc chữa!
Cả ba cùng lên tầng, căn nhà của bà Vương im ắng lạ thường.
Trương Bân tiến đến gõ cửa. Một lúc , tiếng sột soạt vang lên từ bên trong.
"Ai ..." Giọng khàn khàn, như tỉnh giấc.
"Bà ơi, cháu là cảnh sát ở tầng , đến kiểm tra an ninh thôi ạ."
Mắt mèo cửa nhấp nháy, cánh cửa hé mở.
"Sáng sớm kiểm tra mà, giờ kiểm tra nữa ?" Bà Vương mặc áo thun trắng, khoác áo len mỏng, ngáp dài. Mái tóc bạc mỏng dài chút rối bù, nhưng toát lên vẻ đáng yêu.
"Gần đây trộm ạ. Cháu đảm bảo an cho cư dân. Bà mất gì ? Cháu kiểm tra cửa sổ giúp bà nhé?"
" mất gì cả..." Bà Vương tránh sang một bên, "Mời . Kiểm tra chỗ nào?"
Bạch Nhược Linh và Diệp Tinh Du cũng bước . Căn nhà của bà Vương bày biện đồ gỗ màu vàng ấm áp, cùng vô đồ đạc lặt vặt, tạo cảm giác cũ kỹ và quen, như nhà của ông bà.
"Ngồi , . pha ." Bà Vương mời khách, hỏi: "Hai cháu học sinh cũng đến giúp ? Tình nguyện viên ?"
Không ai đáp lời. Họ đều đang bức ảnh đen trắng trong phòng khách.
Trong ảnh là một ông lão hiền từ.
Bà Vương , thấy họ bức ảnh, bình thản : "Đó là ông bạn già của ."
"Bà... bà đừng buồn ạ..." Bạch Nhược Linh khẽ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-86.html.]
"Có gì mà buồn." Bà xua tay, "Ông mất hơn mười năm ."
"Sao bà ở cùng con cháu ạ?" Trương Bân hỏi.
" đến đây sống cùng Liên Thế từ năm ba mươi tuổi, quen . Còn con cháu, chúng nó sống là ." Bà gãi đầu, "Liên Thế là ông bạn già của . Ông thích nơi . Tro cốt của ông rải xuống biển. , ai ở cùng ông ?"
"Vậy bà vẫn luôn ở đây một ." Bạch Nhược Linh .
"Thỉnh thoảng bọn trẻ đến thăm và mang đồ cho ."
"Được . Bà Vương, cháu kiểm tra một chút." Trương Bân dậy.
"Ừ ừ, ..." Bà dẫn Trương Bân phòng ngủ, " ở một , nên quên dọn dẹp..."
Trong phòng khách im lặng, Diệp Tinh Du nhỏ giọng hỏi: "Cậu thấy ? Bà Vương chắc chắn ác linh ."
Bạch Nhược Linh gật đầu: "Chân trái bà teo cơ, còn khó khăn, g.i.ế.c ... tớ chồng bà mất . Tớ sợ rằng nếu thức tỉnh bà , mà bà chấp niệm, bà sẽ chết."
"..." Diệp Tinh Du cũng lo lắng: "Vậy, dù , đến lúc bà nhớ , bà cũng sẽ chết."
Bạch Nhược Linh thở dài: "Chúng chỉ thể hy vọng bà còn nghĩ đến con cháu..."
Diệp Tinh Du lạc quan: "Hình như chấp niệm dễ đổi như ..."
Lúc , Trương Bân kiểm tra xong phòng ngủ, bước và với bà Vương: "Bà nhiều đồ quá."
" nỡ vứt, đợi con trai đến vứt. c.h.ế.t , nó vứt thì cũng , đau lòng. Người trẻ độc ác lắm. Người già thích đồ cũ." Bà thở dài.
Trương Bân liếc Bạch Nhược Linh: "Không gì bất thường."
Bạch Nhược Linh khẽ gật đầu.
Trương Bân hiểu ý cô, sang bà Vương: "Bà ơi, kiểm tra chỉ là cái cớ thôi..." Ông cố gắng giọng tự nhiên nhất thể, "Bà thấy chuyện gì kỳ lạ gần đây ..."
Một lúc lâu , bà Vương vẫn im lặng.
Trương Bân đành thêm: "Thế giới hiện tại của chúng là thực... Nghe vẻ khó tin, nhưng đó là sự thật."
Bà Vương lúc mới lên tiếng. Bà nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn ghế sofa, chậm rãi xuống: " ." Bà khẽ.
Diệp Tinh Du ngạc nhiên: "Bà gì ạ?"
Cậu chắc bà Vương điều gì, và liệu điều đó trùng khớp với điều họ .
Bà cụ bình tĩnh đáp: " sắp chết."