Cả ba đều sững sờ.
Bà từ tốn kể: "Mấy hôm , cảm thấy khỏe. Như đang mơ một giấc mơ dài, thể tỉnh , mệt mỏi. Không gì , nhưng thấy hoa s.ú.n.g ban công nở. Liên Thế trồng hoa, còn thì . Sau khi ông mất, mấy bông hoa chỉ mọc lá, nở hoa. Không ngờ mấy ngày nay nở mấy bông. Ngay khi thấy chúng, sắp c.h.ế.t . Liên Thế đến đón , ông sợ sợ, nên mới hoa nở cho xem."
Cả ba ban công, hoa s.ú.n.g trắng muốt đang lặng lẽ nổi mặt nước. Cánh hoa óng ánh phản chiếu ánh nắng và mặt nước.
Bà Vương thở dài: "Cũng . Ở một buồn lắm."
Bà cúi đầu, lau nước mắt.
Trương Bân vội : "Bà đừng nghĩ . Bà còn con cháu..."
"Con cháu cuộc sống của chúng nó. cuộc sống của . Cuộc sống của lắm, gì tiếc." Bà khẽ: "Liên Thế thích xem phim. Mấy năm nay xem nhiều phim , nhớ kỹ nội dung, thuộc lòng cả lời thoại, đợi gặp ông , sẽ kể cho ông từng câu... Nhiều năm , xem đủ phim . Chúng nên đoàn tụ ."
Nói đến đây, bà cúi đầu, giọng nghẹn ngào: "Các cháu tự về nhé, nhớ đóng cửa. À, tiễn nữa..."
Ra khỏi nhà bà Vương, Diệp Tinh Du gãi đầu: "Chuyện , tính là chúng thức tỉnh bà ?"
Trương Bân ngập ngừng: "Sau khi đóng cửa, chú cảm giác thể bà như trở nên trong suốt..."
Bạch Nhược Linh buồn bã: "Cháu nghĩ, cả ông cụ và chị Mộc Miên, họ đều yêu thương bạn đời của . Nếu , bà Kim Hoa và chú Hàn đoàn tụ với họ, dù trả giá bằng mạng sống."
Diệp Tinh Du nhanh nhảu: "Nhược Linh, tớ cũng sẽ yêu thương !"
"Thật ?" Cô : "Vậy tớ xem xét kỹ mới ."
"Này , dừng ..." Trương Bân đẩy hai , vội vã xuống tầng: "Hai đứa đừng nghĩ nhiều thế. Sống sót quan trọng hơn."
Hai vội đuổi theo. Bạch Nhược Linh thêm: "Giờ nghĩ , bóng đen cháu thấy lúc đó chắc là ông cụ. Ông gọi điện cho cháu, nhưng gì khiến cháu sợ. Cháu đoán ông cháu thấy ông , nên cháu chuyển lời..." Cô hổ, tự trách: "Lúc đó cháu sợ quá. Nếu cháu đoán sớm hơn, bà Vương chồng luôn ở bên cạnh bà ."
Diệp Tinh Du an ủi: "Sao trách . Tớ cũng sẽ sợ thôi."
Khi họ về đến nhà Trương Bân, gần năm giờ chiều, sắp đến giờ Từ Mục Hiến về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-87.html.]
"Chú Trương, chú thấy chú Hiến gì bất thường ?" Bạch Nhược Linh hỏi.
"Không . Tiểu Từ , cháu cũng đấy. Cậu thiển cận, nhưng ác linh..." Trương Bân vuốt cằm. Dù thì Từ Mục Hiến ở nhà ông mấy ngày . Cậu lười đến mức thèm nhặt chai nước tương đổ. Người như thể vứt xác mà để dấu vết?
Quan trọng nhất là ông từng cảm thấy tim đập mạnh như hôm nay ở trường.
Dù quen Từ Mục Hiến, Diệp Tinh Du vẫn cẩn trọng: "Muốn thức tỉnh chú , cũng xác định chấp niệm của chú . Nếu , tỉnh một , c.h.ế.t một , tâm trạng chút nào."
"Ừ. ..." Bạch Nhược Linh đồng tình: "Cứ thế , cần ác linh giết, chúng cũng tự c.h.ế.t hết."
Trương Bân gật đầu: "Được. Chú chừng mực, sẽ dò hỏi khéo léo."
"Vậy chúng cháu ." Bạch Nhược Linh chỉ tập tài liệu: "Chú Trương, cháu mang cái về xem ?"
"Được, ." Trương Bân suy nghĩ rút mấy trang đầu, đưa phần còn cho cô: "Mấy trang chú chụp cho cháu xem , chú giữ nghiên cứu thêm. Cháu cầm phần . Tìm manh mối gì, chú ."
"Không vấn đề." Cô : "Chú đừng nóng vội. Ngày mai cháu và Diệp Tinh Du đến trường hỏi mấy giấy giúp chú."
"Haiz. Cảnh sát Trương đúng là ..." Trên đường về, Diệp Tinh Du thở dài: "Bố tớ kinh doanh, thường xuyên tiếp xúc cảnh sát. Dù cảnh sát cũng là , ai cũng trách nhiệm. Có còn vòi tiền nữa."
"..." Bạch Nhược Linh im lặng, đáp.
Đến khi mở cửa nhà, Diệp Tinh Du mới nhận cô im lặng nãy giờ.
"Cậu thế? Có vẻ vui?"
Cô giật : "À, tớ... tớ sợ lo..." Cô cắn môi: "Chú Trương thật, nhưng chú độc , vướng bận. Nên mới rảnh rỗi mời chúng ăn cơm, từ từ tìm . Tớ thấy chúng nên nhanh chóng bắt ác linh, rời khỏi đây..."
Cậu hiểu : "Nên đến cấm địa?"
Cô gật đầu: "Tớ nghĩ thế . Mai chúng đến trường , tớ hỏi bạn học về chuyện Linh Mẫn. Rồi chúng tìm cấm địa. Để an , chúng trễ một phút. Không thể để chuyện như xảy nữa." Cô vội thêm: " nếu ..."
"Tớ ! Cậu quyết định, lên núi đao, xuống biển lửa, tớ cũng cùng."
"Ừ. Được..." Cô , ánh mắt đầy cảm kích.