“Tóm ,  hỏi giúp chú chuyện . Với ... tạm thời đừng  cho Nhược Linh .”
Diệp Tinh Du khó hiểu: “Tại  ạ? Nếu chú  hiểu chuyện gì thì cứ hỏi Nhược Linh. Cậu  thông minh hơn chúng .”
Trương Bân  , vẻ mặt như tiếc rèn sắt  thành thép: “Thằng nhóc , chuyện  chú sẽ tự  với con bé. Chỉ là,  hỏi     cho chú  . Chú cần thời gian để chuẩn   khi  với con bé,  ?”
Một lúc , Diệp Tinh Du mới nghi ngờ gật đầu.
“Cậu đấy...” Trương Bân lắc đầu: “Dù  ở bên bạn gái thì cũng   giữ bí mật trong lòng chứ!”
Diệp Tinh Du  phục: “Chú Trương, chú còn độc  mà  dạy đời cháu? Thật  thuyết phục chút nào!”
Sáng sớm, Diệp Tinh Du và Bạch Nhược Linh vẫn  đợi xe buýt như thường lệ. Cô gái  quanh quất,  kéo tay áo :
“Cậu  nhận  ?”
“Tớ... tớ nhận  lâu !” Cậu vội .
“Ồ, chuyện chúng  nhận   giống  ?” Cô ngẩng đầu, mắt cong cong hình trăng lưỡi liềm, hàm răng trắng như trân châu: “Cậu   .”
“Cậu kẻ mascara!”
“...” Nụ   mặt Bạch Nhược Linh cứng , một lúc  cô mới chán ghét thở dài: “Tớ  kẻ mascara...”
“À...” Mặt Diệp Tinh Du đỏ lên,   hổ gãi đầu: “Vậy  nhận  chuyện gì?”
“Người giấy  đường ít hơn ...”
Cậu  quanh, quả nhiên thấy  giấy  đường  chỉ ít  mà cả  giấy học sinh  đợi xe buýt cũng ít hơn.  điều   đổi là đám  giấy mặc đồng phục học sinh vẫn  phấn khích khi thấy họ  mật, còn lén lút giơ điện thoại giấy lên chụp ảnh họ.
Không  cái vỏ giấy   thể chụp  gì.
Xe buýt đến.
Cửa  mở , Trác Dương Hào đang lái xe.
Mọi  nhanh chóng lên xe. Vì vắng , Bạch Nhược Linh  thể tìm  một chỗ .
Cô  thấy Trác Dương Hào lẩm bẩm:
"Hôm nay vắng  quá..."
Không chỉ vắng , hầu hết hành khách  xe đều im lặng.
Bạch Nhược Linh thấy một  giấy đang ngẩn ngơ   ngoài cửa sổ, nước mắt chảy dài  má. Rõ ràng là đang .
Bầu  khí  kỳ lạ  bất an.
Diệp Tinh Du   mặt cô, nhíu mày: "Không lẽ trong trường cũng vắng  như ... Thật kỳ lạ. Sao  giấy  biến mất nhỉ..." Dừng một chút,  thì thầm: "Cậu nghĩ xem,  nên đánh thức chú lái xe ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-92.html.]
"Tớ nghĩ bây giờ  nên." Bạch Nhược Linh bình tĩnh phân tích: "Cậu nghĩ xem, mỗi ngày chú  lái xe đúng giờ, nên chúng  mới   cấm địa. Nếu đánh thức chú , hành vi của chú  sẽ  đổi. Như , chúng  sẽ gặp nguy hiểm."
"Được,  ." Cậu  đáp, như đang hứa hẹn với bạn gái.
Mặt Bạch Nhược Linh đỏ lên, cô giả vờ lấy quyển sách hóa học  .
"Rè— Rè— Đến— trạm— Mời xuống xe— Rè..."
Tiếng loa  xe rè rè.
Hai  xuống xe, theo chân đám học sinh giấy.
"Nhược Linh, thật  hôm nay tớ định  tìm bà Tôn..." Cậu ngập ngừng, cuối cùng cũng  .
Nói dối cô khiến   áy náy. Cậu hối hận vì  đồng ý với Trương Bân.
"Chú Trương nhờ   đúng ?"
"Ơ? Sao  ?" Cậu lắp bắp: " mà..."
"Tớ , chắc chắn  chuyện gì đó  thể  cho tớ ." Cô : "Không  . Chú Trương  điều  điều tra, giống như chúng  lén lút điều tra cấm địa . Ai cũng  bí mật riêng... Tớ tin khi  giải đáp xong thắc mắc của chú , khi chú   rõ ràng, chú  sẽ  với chúng ."
Diệp Tinh Du cảm động  .
Sao  đời     thông minh  hiểu lòng  như !
Cô    tiên nữ !
Bạch Nhược Linh , lộ  hàm răng trắng muốt: "Cậu đừng lo tớ sẽ suy nghĩ lung tung. Cậu  tìm bà Tôn , tiện thể hỏi bà  vì   giấy  biến mất."
"Được... Nếu bạn học lớp   chuyện khó  thì  đừng để ý. Tớ về  hỏi ."
Bạch Nhược Linh nghĩ thầm, cô  quan tâm bạn học của   chuyện thế nào.
Cô  cổng trường vắng vẻ, lẩm bẩm: "Tớ  cảm giác,  ở đây sẽ ngày càng ít ..."
Hôm nay Sơn Du đến muộn, nhưng cô cho rằng  thể trách cô .
Mấy ngày nay, bố  cô đột nhiên trở nên kỳ lạ, thờ ơ với cô. Dù vẫn  cơm ăn, quần áo vẫn  giặt, nhưng họ im lặng, ngơ ngác và chậm chạp. Cô nghi ngờ họ  im trong phòng khách suốt ngày,   .
Sáng nay còn tệ hơn. Không  bố  cô  ,  gọi cô dậy, cũng  chuẩn  bữa sáng. Cô vội vã  đường, bụng đói meo.
Gần trường học  phố ăn vặt, ngày thường  náo nhiệt. Cô  mua chút đồ ăn, nhưng thấy nhiều hàng quán đóng cửa, chỉ  vài quán còn mở, xếp hàng dài.
Thật kỳ lạ...
Cô  cuối hàng, liên tục  điện thoại.
Vất vả lắm mới đến lượt, cô  chen hàng— một  đàn ông to cao chen  chỗ cô, hung dữ quát:
"Cút sang một bên!"