Sơn Du đẩy ngã xuống đất.
"Ông... ông như ..." Sơn Du ứa nước mắt.
Đám đông xung quanh dường như chẳng quan tâm, hoặc kẻ còn nhạo nỗi đau của cô.
Chẳng ai giúp đỡ cô.
Sơn Du tức giận tủi , nhưng dám hé răng. Bởi lẽ, cha cô luôn dặn dò: "Kẻ thường dân như nên phí thời gian kẻ khác.", "Con tự xem , đủ nhẫn nhịn ."
Sơn Du nhẫn nhịn đến mức nào nữa, nhưng giờ đây, cô chẳng còn tâm trạng để .
Cuối cùng, cô cũng mua đồ ăn bước về phía trường.
Càng gần trường, cô càng thấy cảnh vật tối sầm .
"Hả?" Cô ngơ ngác ngước trời: "Sao trời âm u thế ?"
Sáng nay, khi cô khỏi nhà, trời vẫn còn chút sương mù, nhưng ánh nắng vẫn xuyên qua, mang theo ấm dịu dàng.
Thế mà, bầu trời trường học mây đen che phủ, như sắp mưa đến nơi.
Vào mùa thu, đảo thường xuyên mưa dầm, gì lạ. cô lo lắng nhất là muộn sẽ giáo quan phạt.
thật bất ngờ, hôm nay cổng trường vắng tanh, chẳng giáo quan nào. Niềm vui bất ngờ khiến cô chạy vội trường.
Vừa bước lớp, cô định kể ngay chuyện may mắn của —
cô sững .
Lớp học tối om, chỉ thể lờ mờ. Bạn bè gần như đến đủ.
ai nấy đều gục mặt xuống bàn, bất động. Chỉ Bạch Nhược Linh—
Bạch Nhược Linh giữa lớp, tựa lưng ghế, sách, như thể chẳng gì về sự kỳ lạ xung quanh.
Thấy cô bước , Bạch Nhược Linh nghiêng đầu cô.
Hôm nay, Bạch Nhược Linh mặc chiếc váy trắng, vẻ ngoài thanh khiết của cô hợp với màu trắng tinh khôi .
Giữa lớp học tối tăm, làn da cô sáng lên như ánh trăng, thánh thiện quỷ dị.
Sơn Du cảnh tượng choáng váng, chôn chân ở cửa một lúc lâu.
Mãi , cô mới hồn, thầm mắng : Kỳ lạ, sợ con nhỏ chứ?
Rồi cô ngẩng đầu, bước về chỗ .
Tô Tinh Mộng, bạn cạnh cô, cũng đang gục mặt xuống bàn.
"Tinh Mộng, các đang gì thế?" Cô nhỏ giọng hỏi.
Cô cúi đầu , lúc mới phát hiện bạn chỉ nghiêng mặt chứ hề ngủ.
Điều càng kỳ quái hơn!
"Này, các thế..." Cô khó hiểu, nhỏ giọng hỏi: "Sao như thế ? Đáng sợ quá."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-93.html.]
Không ai trả lời cô , tất cả đều cúi đầu xuống.
"Tinh Mộng..." Cô dùng sức đẩy: "Sao gì? Các đang gì thế?"
Tô Tinh Mộng dường như vất vả mà vặn vẹo cái cổ cứng ngắc của , nghiêng đầu qua gật gật đầu, dùng :
"Đừng... đừng chuyện..."
"Tại chuyện? Các thế? Không khỏe ?"
Lúc , phía vang lên âm thanh bàn ghế va chạm.
Tô Tinh Mộng vội vàng nhắm hai mắt , Sơn Du cũng sợ đến mức theo phản xạ điều kiện mà đầu .
Là Bạch Nhược Linh dậy.
Thiếu nữ trắng trẻo và xinh đến mặt cô , nhẹ giọng : "Cậu ngủ nhỉ!"
Sơn Du từng thấy Bạch Nhược Linh với .
Hơn nữa, nụ của cô giả dối như thế, giống như đeo một cái mặt nạ .
Khắp cô nổi đầy da gà, ghê tởm bất an.
Cô hỏi ngược : "Cậu... gì?"
Sao giáo viên còn lớp chứ... Không quá giờ học ...
Bạch Nhược Linh híp mắt, dịu dàng hỏi: " chút chuyện.
Có chuyển đến đây từ lớp 10 đúng ? Cậu quen Linh Mẫn ?"
Nghe thấy cái tên , vẻ mặt Sơn Du lập tức trở nên cứng đờ.
"Nhìn vẻ là quen nhỉ." Bạch Nhược Linh cúi xuống, rõ ràng là một tư thế khiêm tốn nhưng mang đến cảm giác áp bức thể tả nổi: "Có thể tâm sự với về cô ? Nghe cô cũng bắt nạt. Các cũng bắt nạt cô giống như bắt nạt ?"
Sơn Du phát hiện Tô Tinh Mộng phía cô đang phát run.
Run rẩy đến mức cái bàn cũng phát tiếng va chạm nhỏ.
Bạch Nhược Linh cũng thấy.
Cô dùng giọng khó hiểu : "Tinh Mộng hình như đang sợ ..."
"Ai thèm sợ !" Vẻ mặt Sơn Du châm chọc: "Cậu cũng coi trọng thật đấy. Chuyện Linh Mẫn liên quan gì đến ?! Sao thế? Muốn tìm kiếm sự công nhận từ kẻ thua cuộc ?"
Tô Tinh Mộng kéo ống tay áo của cô , nhưng cô tức giận hất tay .
Sự phẫn nộ tích tụ từ sáng sớm đến giờ vượt quá giới hạn chịu đựng của Bạch Nhược Linh.
Cô chấp nhận bắt nạt.
Cô trút cơn giận lên kẻ đang mặt.
"Vậy , các đúng là bắt nạt cô ." Bạch Nhược Linh nghiến răng, giọng lạnh lùng.
"Ha, thì ? Cô định gì?" Sơn Du vênh mặt, thách thức.
"Sơn Du, khi mới chuyển đến, chính cô cũng từng bắt nạt. Cô rõ cảm giác đó tồi tệ đến mức nào. Tại cô đối xử với và Linh Mẫn như ?"