"Cô điên !" Sơn Du gào lên, như chạm vết thương lòng. "Đừng tưởng Hứa Bảo Nam chống lưng mà sợ cô!"
"À, là cô thuộc loại đó, loại đáng khinh, khi dính mưa thì giật ô của khác."
Sơn Du đập tay xuống bàn, định lao tới đánh . , cô khẩy, tựa lưng ghế, độc địa : "Bạch Nhược Linh, cô rảnh rỗi lo chuyện bao đồng, lo cho ? Hôm qua hầu hạ mấy thằng? Có đủ tiền ăn cơm ? Mẹ cô già thế , chắc rẻ lắm nhỉ!"
Cả lớp im phăng phắc, tĩnh lặng đến nghẹt thở.
Một lúc , Bạch Nhược Linh cất giọng khàn khàn: "Cô gì?"
"Ồ, ?" Sơn Du nhếch mép, đắc ý. kịp dứt lời, cằm cô nắm chặt.
Bàn tay Bạch Nhược Linh siết chặt, mạnh đến mức tưởng như thể nghiền nát xương hàm.
Và , một cái tát như trời giáng.
Không cái tát bình thường—
Sơn Du thấy tiếng xương sọ vỡ vụn trong đầu.
Đau đớn tột cùng, thể diễn tả bằng lời.
cô "chết", ý thức vẫn vô cùng tỉnh táo.
Trước mắt cô , mảng giấy đầu giấy rách nát, hai thanh tre cũng gãy vụn.
Thì , giấy cũng thể phá hủy...
Đã yếu ớt như , còn dám thốt những lời đó...
hình như nát vụn cũng chẳng , chỉ tiếng kêu thảm thiết, c.h.ế.t , vẫn còn sức sống.
"Á— Á—" Sơn Du ôm mặt, m.á.u đỏ tươi từ chỗ giấy rách tuôn , thấm đẫm mảng giấy trắng xung quanh. Tiếng nức nở, rên rỉ đau đớn vang lên từ lồng n.g.ự.c trống rỗng: "Bạch Nhược Linh, mày... mày..." Cô những giấy xung quanh: "Bọn mày cứ hả? Sao ngăn nó !"
Những giấy xung quanh vẫn im lìm, ai về phía . Vài , giống như Tô Tinh Mộng, đang run rẩy dữ dội.
Bạch Nhược Linh hiểu rõ sự thờ ơ của đám giấy. Họ từng cô bắt nạt, và giờ đây, họ cũng chỉ Sơn Du chịu đựng. Cô xuống Sơn Du, ánh mắt lạnh lẽo, thấu xương.
Sơn Du ngước cô, trong đôi mắt nhỏ hẹp lấp lánh những giọt nước mắt. Cô nghĩ rằng Bạch Nhược Linh sẽ mắng chửi, sẽ ép cô xin , nhưng . Bạch Nhược Linh chỉ cô , đôi mắt đen sâu thẳm, trống rỗng và lạnh lùng.
Ánh mắt ... quá quen thuộc...
Sơn Du rùng . Trong cơn đau đớn tột cùng, cô chợt hiểu lý do vì đám bạn học sấp bàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-94.html.]
Nỗi sợ hãi len lỏi từng kẽ xương, thấm tận cốt tủy.
"Xin... xin ..." Cô run rẩy, trượt khỏi ghế, quỳ xuống đất. "Tớ xin . Tớ nên như ..." Cô run rẩy dữ dội, "Tớ... tớ sai ..."
Bạch Nhược Linh xổm xuống, nghiêng đầu, im lặng cô .
"Đừng... đừng tớ như ..." Sơn Du ôm đầu, như trốn tránh ánh mắt đáng sợ . "Hu hu, tớ xin , tớ sai ... Cậu chuyện của Linh Mẫn đúng ? Tớ sẽ kể cho ... hu hu..."
Nghe , đám bạn học im như xác c.h.ế.t bắt đầu nhúc nhích, như ngăn cản cô . cuối cùng, họ vẫn im.
Bấy giờ, Bạch Nhược Linh mới lên tiếng: "Nói ."
"Tớ nhiều về cô . Tớ chỉ cô thích nhạc... Cô là fan của ca sĩ Tuế Đồng Đồng..."
Biểu cảm của Bạch Nhược Linh thoáng đổi.
Linh Mẫn cũng là fan của Tuế Đồng Đồng...
"Ngoài ... ngoài ..." Sơn Du cố gắng nhớ , "Cô yêu qua mạng... Giáo viên chủ nhiệm cũng , còn đến nhà cô ... Tớ chỉ thôi... , Con Gián và Cá Tạp bắt nạt cô nhiều nhất. Cậu hỏi bọn họ... Tớ hết , tớ gì nữa..."
Bạch Nhược Linh nhận đôi mắt nhỏ của Sơn Du đang láo liên.
Kẻ dối.
Bạch Nhược Linh rằng Sơn Du dối, chỉ kể một phần sự thật. điều đó , như một trò chơi ghép hình, từng mảnh nhỏ sẽ dần hé lộ bức tranh cảnh.
Ánh mắt cô chuyển sang Lục Hoài An và Chu Nam Vũ: "Hai , gì bổ sung ?"
Hai kẻ ồn ào, nhếch nhác ngày thường giờ co rúm , im thin thít.
"Con Gián..." Bạch Nhược Linh tiến đến mặt Lục Hoài An, giọng dịu dàng, "Cậu vốn hoạt ngôn lắm mà, hôm nay im lặng thế?"
Lục Hoài An nghiến răng, run rẩy.
Sau một hồi im lặng, Bạch Nhược Linh thẳng dậy: "Được , xem các cần thời gian để nhớ . sẽ gặp giáo viên chủ nhiệm ." Cô mỉm , giọng chậm rãi, "Dù chúng cũng là bạn học, còn nhiều thời gian để trò chuyện."
Cô bước khỏi lớp, ngôi trường im ắng đến rợn .
Không tiếng giảng bài, tiếng hoạt động thể thao.
Đi ngang qua một lớp học ở tầng hai, Bạch Nhược Linh thấy vài học sinh thẫn thờ, im lặng như những giấy trong đám tang.
Xuống tầng một, rẽ hành lang, cô thấy tất cả các lớp học đều vắng vẻ.