Bạch Nhược Linh   bờ, mắt ngấn lệ, thì thầm: "Thật đáng thương."
Những đứa trẻ sơ sinh, lớn nhỏ khác , thậm chí cả những bào thai dẹt như tờ giấy. Đôi mắt chúng trống rỗng, vô hồn, gieo rắc tuyệt vọng.
Lòng cô trào dâng tình mẫu tử, cô  nhảy xuống sông, ôm những sinh linh bé nhỏ  lòng.
"Đừng  nữa." Diệp Tinh Du thấy vẻ mặt cô khác lạ, liền che mắt cô: "Tớ thấy  cây cầu ở bên , chúng   thể qua đó."
Không còn ánh mắt của những đứa trẻ c.h.ế.t chóc, lý trí của cô dần trở .
Cô nắm c.h.ặ.t t.a.y Diệp Tinh Du đang che mắt : "Cậu  thể che mắt tớ như  ? Vừa  tớ chỉ  dòng sông một chút mà   lao xuống ..."
Diệp Tinh Du cảm thấy tim đập thình thịch, mặt nóng bừng. Lòng bàn tay   lông mi cô cọ , ngứa ngáy khó chịu.
  như   chậm... Cậu liền cởi áo khoác đồng phục, trùm lên đầu cô,  bế cô lên.
"Bạch Nhược Linh khẽ rên một tiếng, âm thanh mơ hồ. Cậu nhận  cô gái  quá gầy gò, cần  bồi bổ thêm.
"Kéo áo che kín đầu ,"  nhắc nhở.
"Vâng..." Tiếng cô vọng  từ lớp vải áo, nhỏ xíu.
Họ bước lên cây cầu sơn đỏ bắc ngang dòng sông đầy những xác hài nhi. Cảnh tượng  kỳ dị đến rợn . Tiếng  than ai oán của những linh hồn nhỏ bé vang vọng, xé lòng:
"Mẹ ơi,   bỏ rơi con?"
"Ôm con ,  ơi, con xin ..."
"Cho con   con của ..."
"Mẹ sinh con   mà..."
Diệp Tinh Du vẫn giữ vẻ mặt bình thản, nhưng Bạch Nhược Linh trong vòng tay  bắt đầu giãy giụa, cố gắng gỡ áo  và lao xuống cầu.
Cậu siết chặt vòng tay, giữ chặt lấy đôi tay đang vùng vẫy của cô.
"Diệp Tinh Du, buông tớ ..." Giọng cô run rẩy, nước mắt trào   lớp áo. "Cậu   thấy ? Con chúng  đang gọi kìa... Sao   thể nhẫn tâm như ?"
"Được, , tớ thả   ngay..." Cậu , nhưng chân vẫn bước nhanh, ôm chặt cô băng qua cầu.
Sang đến bờ bên , Bạch Nhược Linh mới thôi vùng vẫy.
Dù cảnh tượng những hài nhi c.h.ế.t yểu thật kinh hoàng, nhưng chúng dường như chỉ khao khát một cơ hội  chào đời.
Diệp Tinh Du  thêm mười mét nữa  mới buông cô xuống.
Khi lớp áo  gỡ , khuôn mặt Bạch Nhược Linh đỏ bừng như quả cà chua. Cô cúi gằm mặt, bước nhanh về phía .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-99.html.]
Những lời  thốt  khiến cô chỉ  độn thổ!
"Con chúng  đang gọi"? Nghĩ đến thôi cũng đủ khiến cô  hổ đến c.h.ế.t mất!
 lúc , Diệp Tinh Du  trêu chọc: "Con trai  con gái ?"
Bạch Nhược Linh giận tím mặt, đá mạnh  ống chân .
"Ái chà, lòng    báo đáp!" Cậu kêu oai oái."
"Suỵt..." Cô  hiệu im lặng, hất cằm về phía .
Diệp Tinh Du  theo, nhận  phía  khu rừng bên  cầu là một khu dân cư đổ nát, những ngôi nhà xập xệ chen chúc . Căn nhà cao nhất cũng chỉ bốn tầng, kiến trúc cũ kỹ, hoang tàn. Không một bóng  lành lặn.
Một  đàn ông với ruột gan phơi bày đang cố gắng khâu  vết thương  bụng.
Từ tầng hầm một căn nhà đổ nát gần đó, tiếng  than của một phụ nữ vang lên đầy sợ hãi: "Thả  ... Cứu  với..."
Trên lầu cao, tiếng  ai oán cũng vọng : "Anh ơi, đừng đánh em nữa... Em sắp c.h.ế.t !"
"Mẹ ơi,   g.i.ế.c con? Con   gì sai?"
"Cứu mạng... Mày  gì? Mày mà tới đây nữa, tao báo cảnh sát..."
Qua ô cửa sổ tầng trệt, họ thấy một cô gái   màn hình máy tính, điên cuồng tự hành hạ bản : "Đừng chửi  nữa...   quen các ... Sao cứ chửi  mãi thế?   sống nổi nữa... Các  ép  chết..."
"Tớ hiểu ..." Sau khi  một loạt âm thanh quái dị, Bạch Nhược Linh đưa  phán đoán: "Những  ở đây đều  chết..."
Cô chỉ tay lên trời: "Chắc chắn là do chất độc." Rồi chỉ  những ngôi nhà xung quanh: "Bạo lực, trộm cắp, bắt nạt  mạng..." Sau đó  về phía dòng sông xác hài nhi: "Cả những đứa trẻ  nữa... Tất cả đều  g.i.ế.c hại. Họ c.h.ế.t oan khuất,  cam lòng, nên tụ tập ở đây. Nói cách khác, họ  c.h.ế.t vì xui xẻo, mà vì  chịu đựng những ác ý tột cùng, thậm chí là  giết..."
Cái c.h.ế.t càng tàn khốc, oán niệm càng lớn...
Diệp Tinh Du  khỏi rùng : "Chẳng lẽ chúng   lạc  vùng đất dữ  ?"
 lúc đó, điện thoại Bạch Nhược Linh reo lên, vẫn là  máy quái lạ .
"Alo..." Cô căng thẳng  máy.
"Em gái, chị thấy em . Em  đến vùng đất dữ ..." Giọng nữ khàn khàn vang lên.
"Nơi  thực sự là vùng đất dữ ?" Cô cố gắng giữ bình tĩnh: "Em   nhiều thời gian. Chị đang ở ? Em đến tìm chị."
"Chị... chị đang ở ..." Quả nhiên,  phụ nữ vẫn còn hoảng loạn, mất phương hướng.
"Xung quanh chị  gì đặc biệt ?" Bạch Nhược Linh kiên nhẫn hỏi.
Đầu dây bên  vang lên tiếng sột soạt. Rồi  phụ nữ ghé sát điện thoại, thì thầm  tai cô:
"Chị  . Chị ở  chân em..."