Cha mỹ nhân của ta hắc hoá rồi - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-04-22 03:36:28
Lượt xem: 198

Khương Dao trọng sinh rồi.

Cô ngồi xổm trên bờ ruộng, nhìn vào bóng mình phản chiếu dưới dòng suối trong.

Trong nước phản chiếu hình ảnh của một bé gái khoảng bảy, tám tuổi, đôi mắt to tròn long lanh, khuôn mặt vẫn còn chút bầu bĩnh trẻ con, nhưng có thể thấy rõ, các nét trên khuôn mặt cô bé rất thanh tú và xinh đẹp.

Dù mặc quần áo vải thô, nhưng cả người cô bé được chăm chút rất gọn gàng sạch sẽ, quần áo không có lỗ thủng, chắp vá nào, tóc được tết thành hai b.í.m đuôi sam bằng dây màu, cổ đeo một chiếc khóa bạc bình an, mỗi khi đi lại, trang sức bạc va chạm tạo thành âm thanh leng keng, vừa nhìn đã biết là đứa trẻ được chăm sóc kỹ lưỡng.

Cô có chút không thể tin nổi, vốc nước lên vỗ vào mặt mình.

Nước suối mùa xuân vẫn còn chút lạnh, thấm vào da, khiến người ta tỉnh táo ngay lập tức.

Cô chớp chớp mắt, đây không phải là mơ.

Cô thật sự đã trọng sinh.

Cô đã trở về lúc cô chưa cùng mẫu thân trở về kinh thành, vẫn còn sống ở nông thôn cùng phụ thân.

"A Chiêu!"

Một giọng nói bất ngờ vang lên từ bên kia con đường núi: "A Chiêu, Lâm A Chiêu!"

Khương Dao ngẩn ngơ một lát, mới phản ứng kịp là đang gọi mình.

A Chiêu, đã lâu rồi không có ai gọi cô như vậy.

Sau khi theo mẫu thân vào kinh, cô đã bỏ họ cha, chuyển sang theo họ mẹ. Mẫu thân ngự bút vi đề, đặt tên cho cô một chữ "Dao": "Khương Dao".

Còn "A Chiêu" là cái tên cha cô đặt cho cô, khi cô còn sống với cha, người trong làng đều gọi cô là "A Chiêu".

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Khương Dao ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một thiếu nữ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi nhanh chóng bước qua bờ ruộng, từng bước một tiến về phía mình.

Đến bên cạnh Khương Dao, nàng ta không nói không rằng liền búng vào trán cô một cái: "Gọi muội cả buổi rồi, sao muội lại ngồi đây ngẩn ngơ như vậy, sao không trả lời ta!"

"A đau," Khương Dao vội vàng kêu lên: "Tiểu Trần tỷ, tỷ nhẹ tay thôi!"

"Trễ thế này sao muội vẫn còn ở đây, cha muội đang tìm muội khắp nơi đấy!"

Thời gian Khương Dao sống cùng cha, hàng xóm nhà cô họ Trần, nhà Trần đại bá và Trần đại nương có hai cô con gái, Khương Dao theo tuổi tác của họ mà phân biệt, gọi 2 người là "Trần tỷ" và "Tiểu Trần tỷ".

Người trước mặt cô hiện tại chính là cô con gái út của nhà họ Trần, Trần Nhu.

Trần Nhu kéo cô lên khỏi bờ suối, phủi sạch cỏ dính trên váy cô: "Hôm nay nhà muội có khách đến, mau về nhà đi, đừng chơi nữa."

"Có khách?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-1.html.]

Khương Dao ngẩng đầu, có chút do dự.

"Đúng vậy, có khách," Trần Nhu nắm tay cô, dẫn nàng đi về hướng làng: "Hình như là người từ trong thành đến, đều là nữ khách, đi xe ngựa, mặc áo lụa, đều đến tìm cha muội. Cha muội đang vội tìm muội về đó."

Khương Dao mím môi, không nói gì.

Cô đã có thể đoán được mình đã trọng sinh trở về thời điểm nào.

...

Thực ra, ngoài là người trọng sinh, Khương Dao còn là người xuyên không.

Trước khi xuyên không, cô chỉ là một sinh viên đại học bình thường, vì một tai nạn giao thông mà qua đời khi còn rất trẻ.

Khi mở mắt ra lần nữa, cô đã trở thành một đứa bé vừa mới sinh, chỉ biết khóc oe oe.

Có lẽ là vì bát canh Mạnh Bà cô uống bị cắt xén nguyên vật liệu, cô được sinh ra mang theo ký ức của kiếp trước.

Ngay khi mở mắt, bắt đầu có ý thức, việc đầu tiên cô muốn làm là nhìn xem hoàn cảnh gia đình mà mình đầu thai vào như thế nào.

Nhìn quanh một lượt, Khương Dao suýt nữa bị căn phòng chỉ có 4 bức tường này dọa cho ngất xỉu.

Dường như kỹ năng đầu thai của cô không tốt lắm, kiếp này cô lại đầu thai vào một gia đình nghèo khổ.

Điều còn đáng sợ hơn là, còn có một người đàn ông mặc trang phục cổ đại đang bế cô, vừa cho cô b.ú vừa dỗ: "Con ngoan, mẹ con đi rồi, sau này cha sẽ chăm sóc con, được không?"

Nếu cô sống ở hiện đại, bất kể gia đình có nghèo thế nào, ba mươi năm sông đông, ba mươi năm sông tây, mười tám năm sau cô vẫn có thể làm lại cuộc đời, dù không thể vươn lên thành những người nổi bật nhất, nhưng chí ít cũng có thể thay đổi cuộc sống.

Nhưng cô lại sống ở thời cổ đại, vừa sinh ra đã trúng nơi đường cùng. Cô là con gái, không thể đọc sách dùi mài kinh sử, cô mồ côi mẹ, trong nhà cao thấp chỉ còn 1 người cha không đáng tin đang bế cô trên tay.

Dù không tính đến nạn đói và chiến loạn thường xuyên xảy ra ở thời đại này, cô gần như có thể dự đoán, đây sẽ là một cuộc đời bi thảm không lối thoát.

Khi đó, Khương Dao ra một quyết định quyết đoán — c.h.ế.t sớm đầu thai lại sớm, còn hơn phải chịu khổ một đời.

Cô trực tiếp hất luôn cái muỗng người đàn ông kia đang dùng để đút sữa cho cô, kiên quyết tuyệt thực phản kháng.

Người đàn ông cũng không hiểu vì sao cô không chịu ăn, thử thêm mấy cách đút sữa cho cô. Thấy cô vẫn không chịu mở miệng, hắn liền ôm cô, đi gõ cửa từng nhà từng nhà trong làng, hỏi những phụ nữ đã nuôi con rằng trẻ con không uống sữa thì phải làm sao.

Mấy phụ nữ trong làng bảo, nếu đứa bé không chịu uống sữa dê hay sữa bò, thì có lẽ phải dùng sữa mẹ.

Nhưng khi đó trong làng không ai mới sinh con, nên người đàn ông chỉ còn cách bế cô, đi tìm từng làng, gõ cửa từng nhà. Cuối cùng hắn cũng tìm được mấy phụ nữ mới sinh có sữa, nhờ họ cho Khương Dao uống một chút sữa.

Những người phụ nữ đó cũng đành chịu với Khương Dao, sau vài lần thất bại, cũng chỉ đành trả cô lại cho người đàn ông, an ủi: "Đứa trẻ này thể trạng yếu, sợ là không nuôi được, nên sớm đào hố chôn thôi."

Trong thời đại này, trẻ sơ sinh c.h.ế.t non là chuyện bình thường, không ai lấy làm lạ, đứa trẻ có thể sống sót hay không, đều dựa vào may mắn.

Loading...