Cha mỹ nhân của ta hắc hoá rồi - Chương 101

Cập nhật lúc: 2025-04-22 03:48:09
Lượt xem: 66

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Những vụ án từ trước giờ tồn lại rất nhiều, các quan viên Hình Bộ luôn bị những vụ án này quấn chân, cực kỳ bận rộn. Dù Khương Phất Ngọc đã lệnh khẩn cấp, nhưng vì vụ án liên quan đến Lâm Tố, các quan viên sợ đắc tội nên đùn đẩy, trì hoãn, mãi đến khi Khương Dao xuất hiện.

“Đây là hồ sơ hộ tịch của những người rơi xuống nước, các quan viên đã kiểm tra, hiện không tìm thấy ai đáng nghi,”

Tạ Lan Tu chỉ vào các tài liệu phân loại trên bàn và nói với Khương Dao, “Phần này là lời kể của các nhân chứng xung quanh. Một số nói rằng trước khi thuyền chìm, có người thấy ai đó bơi dưới hồ, có thể người này đã cố ý làm thay đổi kết cấu khung thuyền, khiến thuyền mất kiểm soát. Tuy nhiên…”

“Những lời này đều không có cách nào kiểm chứng.”

Khương Dao nghe cậu nói, lật qua vài trang hộ khẩu.

Đều là lương dân, có gia đình, con cái, có cha mẹ, đều có dấu vết rõ ràng. Những người như vậy không có lý do gì để trở thành kẻ liều mạng.

“A Chiêu, ta đề nghị bắt đầu điều tra từ người chết. Theo kết quả khám nghiệm, vết thương trên người nàng ấy có điểm kỳ lạ.”

Khương Dao cũng thấy nên điều tra Vân Nương trước.

Lúc đó, khi thuyền đụng nhau, mọi người đều hoảng hốt, chỉ có mình nàng la hét lớn tiếng.

Chắc chắn nàng có vấn đề.

Khương Dao nhắm mắt, cố gắng nhớ lại cảnh tượng lúc đó. Khi ấy, nàng được Lâm Tố ôm trong lòng, hồi hộp nhìn Vân Nương xé áo, để lộ ba vết thương trên da thịt.

Giống như bị thứ gì đó cào rách.

Giống như móng vuốt… hồ yêu…

Khương Dao nheo mắt: “Xác của nàng ấy còn ở đó không?”

“Ban đầu được để ở Hình Bộ, nhưng sau đó vì mùi quá nặng, các quan văn không chịu nổi nên tạm thời chuyển ra ngoại thành. A Chiêu có muốn kiểm tra không?” Tạ Lan Tu nhìn nàng, hơi ngập ngừng, “Thật ra, A Chiêu có thể gọi phu dịch, họ đã kiểm tra rồi.”

Những thứ như vậy không thích hợp cho cô nhìn thấy. Cậu sợ cô sẽ buồn nôn, không ăn uống được.

Khương Dao đáp: “Mang tất cả những gì liên quan đến Vân Nương đi, chúng ta ra ngoại thành xem.”

Sau khi vớt xác Vân Nương lên, *thê thỉ* tạm thời được đặt ở phủ nha của Kinh Doãn, sau đó chuyển qua Hình Bộ.

Qua tiết Cốc Vũ, kinh thành càng thêm oi bức, *thê thỉ* sớm bị ẩm, giờ lại gặp thời tiết nóng, nhanh chóng thối rữa, bốc ra mùi hôi nồng nặc, ai đến gần đều buồn nôn muốn ói.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Trước sự phản đối của các quan Hình Bộ, *thê thỉ* bị chuyển ra ngoại thành, đặt tại nghĩa trang của quan nha cùng với những xác c.h.ế.t của các vụ án khác.

Khương Dao nhờ có Tạ Lan Tu mà tiết kiệm được thời gian đọc văn thư, nhưng riêng phần liên quan đến Vân Nương, cô phải tự xem kỹ từng chi tiết.

Vân Nương xuất thân hèn mọn, mẹ là người ở khu kịch viện, không rõ cha là ai.

Từ khi sinh ra, nàng đã mang nô tịch, không có tên gọi, “Vân Nương” chỉ là nghệ danh, một cách xưng hô mà người khác đặt cho.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-101.html.]

Khi còn nhỏ, nàng làm việc vặt trong thanh lâu. Lớn lên, nàng nối nghiệp mẹ mình.

Vân Nương trẻ trung, xinh đẹp, chơi đàn tỳ bà giỏi, sau khi bắt đầu tiếp khách, nàng nhanh chóng nổi danh ở Tây Thị, mỗi ngày thanh lâu đầy người đến nghe nàng đàn, trên sân khấu không thiếu trang sức, vàng bạc.

Ngày du hồ, chủ thuyền để kéo khách phong nhã đã mời ca nữ lên thuyền để biểu diễn.

Đây là việc làm thường xuyên của chủ thuyền trên hồ Sùng, để kiếm tiền, họ nghĩ ra đủ thủ đoạn, những mỹ nhân trắng trẻo xinh đẹp, tất nhiên sẽ trở thành vật trang trí hoàn hảo.

Vân Nương cũng không phải lần đầu biểu diễn trên thuyền. Hình Bộ làm việc nhanh chóng, đã ghi lại toàn bộ số lần Vân Nương từng biểu diễn trên thuyền, tổng cộng hơn mười lần.

Lần này, chủ thuyền đã hẹn trước với Tú bà, hầu hết khách trên thuyền là khách quen của Vân Nương, họ nhìn thấy nàng phát điên, nhảy xuống hồ và c.h.ế.t đuối.

Tạ Lan Tu ngồi bên xe ngựa, thấy Khương Dao đọc chăm chú, không làm phiền, chỉ cẩn thận vén rèm để ánh sáng chiếu vào nàng, làm cho bên trong xe ngựa sáng hơn.

Hình ảnh cô yên lặng ngồi đó tựa như bức tượng sứ trắng tinh tế, dưới nắng lấp ló sắc hồng.

Tạ Lan Tu dường như nhớ lại điều gì đó, cậu nhớ cũng đã từng có người ngồi bên mình, cúi đầu đọc sách, lật từng trang sách, hương mực thơm thoang thoảng, hương lan thanh nhã bao quanh. Người đó có mái tóc đen dài, chạm đến vạt áo của cậu.

Nhưng khi cố tìm kiếm, đầu cậu lại trống rỗng, cuối cùng chỉ hiểu ra một điều duy nhất: Hóa ra công chúa điện hạ biết đọc chữ.

Khương Dao đọc sách trên xe, hơi chóng mặt, nên nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tạ Lan Tu thấy cô không đọc nữa, liền kéo rèm xuống.

Cô đặt tay lên đệm xe, ngón trỏ gõ nhịp, phân tích lại tuyến thời gian.

Cô và Lâm Tố rời cung vào buổi sáng, trước đó hành tung của họ không ai biết.

Vân Nương biểu diễn trên thuyền là do chủ thuyền hẹn với Tú bà hai ngày trước, nghĩa là nếu Vân Nương nhắm đến họ, chắc chắn là quyết định trong phút chốc, không phải kế hoạch từ trước.

Ở thanh lâu, người lui tới đông đúc, loại người nào cũng có, mỗi ngày có rất nhiều người đến, việc tìm ra người khả nghi là việc khó càng thêm khó.

Nếu thu hẹp thời gian lại, chỉ trong ngày Vân Nương nhảy hồ… không, chính xác hơn là sau khi cô và Lâm Tố lên thuyền.

Khương Dao mở mắt.

“Đến rồi!”

Xe ngựa dừng trước một căn nhà có cấm quân canh gác bên ngoài thành phố, đây chính là nghĩa trang để xác.

Tạ Lan Tu bước xuống xe, chìa tay đỡ Khương Dao. Đôi tay của Tạ Tam Lang thon dài với các khớp xương tinh tế. Cậu chỉ đỡ cô, không đứng quá gần, khi cô vừa đứng vững, cậu lập tức thu tay.

Thủ vệ đã biết trước hôm nay công chúa sẽ đến, vội vàng ra đón.

“Điện hạ, *thê thỉ* người c.h.ế.t đang được đặt trong phòng riêng, xin mời Điện hạ vào.”

Loading...