Cha mỹ nhân của ta hắc hoá rồi - Chương 105
Cập nhật lúc: 2025-04-22 03:48:23
Lượt xem: 72
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một cô gái thân với Hoa Nương cũng nói: “Ta thấy quý nhân không cần điều tra nữa đâu, chắc nàng ta tự tìm đến cái c.h.ế.t thôi. Người như cô ta thích tự làm khổ bản thân, ngày thường vẫn thường dùng d.a.o *khực* vào da thịt, huyết nhục đầm đìa. Sau này mama cảnh cáo nàng ta, phải bảo dưỡng làn da cho cẩn thận, dù sao cũng là cần câu cơm, nếu khách hàng không thích sẽ gây ảnh hưởng xấu, nàng ta mới dừng lại. Ta nghĩ lần này nàng ta tái phát bệnh, cộng thêm việc hoảng sợ khi thuyền va chạm, nên tự tìm c.h.ế.t thôi."
Nhiều cô nương như vây, nhưng chỉ có một cô nương tên là Hồng Anh lên tiếng với giọng nhẹ nhàng bênh vực Vân Nương: “Thực ra, Vân Nương cũng rất đáng thương. Những cô nương trong tửu lâu như chúng ta, mạng sống đều thấp hèn như cát bụi. Dạo trước, Vân Nương phát hiện mình mang thai, nhưng không rõ cha đứa bé là ai. Nếu giữ đứa con lại, cuộc đời nàng ấy sẽ bị hủy hoại, nên đành phải bỏ. Ta không nghĩ rằng nàng ấy bị thứ gì đó quấy nhiễu, những lá bùa kia có lẽ là bùa cầu siêu cho đứa bé của nàng ấy. Trước kia nàng ấy đâu có uống rượu, chắc chỉ là quá đau buồn nên mới uống để giải sầu thôi…”
“Ngày hôm đó, Vân Nương thực sự không gặp khách lạ. Không chỉ vậy, nàng ấy cũng không tiếp xúc với ai. Mama bình thường rất cưng chiều nàng ấy, không để nàng ấy làm việc quá nhiều. Nếu đã lên thuyền gảy đàn thì sẽ không phải tiếp khách nữa. Hơn nữa, với tính cách lạnh lùng của nàng ấy, chắc chắn nàng ấy cũng không lén lút qua lại với ai…”
Khương Dao không hỏi thêm gì nhiều, chỉ lặng lẽ nghe về cuộc sống của Vân Nương.
Những lời của Hồng Anh có vẻ chân thật, cô nương này còn trẻ, tuổi tác chỉ tầm tương đương với Tạ Lan Tu. Các cô nương trong tửu lâu, thường từ mười một, mười hai tuổi đã phải ra tiếp khách.
Đột nhiên, Khương Dao nảy ra ý tưởng, bảo mọi người ra ngoài rồi lấy một túi tiền, rút ra một mẩu vàng lá, đặt vào lòng bàn tay của Hồng Anh.
Hồng Anh bất ngờ, vội vàng lắc đầu từ chối: “Quý nhân, không được đâu…”
Khương Dao cười nói: “Ngươi cứ nhận đi, coi như ta thưởng cho ngươi, không cần lo lắng. Ta chỉ đơn giản là thích thưởng cho người khác thôi.”
Hồng Anh nắm lấy lá vàng, mặt đỏ bừng, ngập ngừng không nói nên lời.
Cuối cùng, sau khi lấy hết can đảm, nàng nói nhỏ: “Thực ra, có một việc... ta không chắc chắn lắm…”
Sau khi tiễn Hồng Anh đi, Khương Dao thầm nghĩ, quả nhiên Hứa Thục Nhã dự đoán đúng là chính xác. Đôi khi, những đồng bạc lẻ quả thực rất hữu dụng.
Ít nhất, nó cũng đủ để mua chuộc lòng người.
Khương Dao dần hiểu rõ Vân Nương là một người như thế nào: một người phụ nữ có xu hướng tự hại, uống rượu giải sầu sau khi sẩy thai, trút tâm sự vào những lá bùa, tính cách cô độc.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Rốt cuộc là điều gì có thể khiến nàng ta đ.â.m đầu vào nước mà chết?
Ba vết cắt đó có thực sự là do nàng ấy tự tạo ra sao?
Sau khi thu thập đủ thông tin, Khương Dao cùng Tạ Lan Tu rời khỏi Túy Tiên Lâu.
Đầu cô được nhập quá nhiều thông tin, khiến cô có chút mệt mỏi, vừa ra ngoài đã duỗi người ngáp dài.
Tạ Lan Tu đi phía sau cô, hỏi: “Thời gian vẫn còn sớm, A Chiêu muốn đi đâu nữa không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-105.html.]
Khương Dao mắt lim dim, quay lại mở chiếc quạt nhỏ ra, nháy mắt hỏi: “Lan Tu, huynh theo ta cả ngày nay, có suy đoán gì không? Cứ nói với ta.”
Cha Tạ Lan Tu là Hình bộ Thượng thư, cậu từ nhỏ đã sống trong gia đình quan lại, hàng ngày tiếp xúc nhiều vụ án, mưa dầm thấm đất, tự nhiên cũng hình thành một số phán đoán.
Tuy nhiên, lời dặn dò của tổ phụ vẫn còn văng vẳng bên tai. Đây là vụ án mà công chúa điện hạ chủ trì, còn cậu chỉ đóng vai trò là người đồng hành, dù có suy nghĩ gì cũng không thể nói ra.
Cậu cúi đầu đáp: “Lan Tu không biết.”
Khương Dao khẽ cười, họ mới gặp nhau vài lần, Tạ Lan Tu trong kiếp này vẫn chưa phải là người của cô, nên cậu vẫn đang thận trọng giữ khoảng cách.
Khương Dao thầm nghĩ, không sao, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày cô kéo được Tạ Lan Tu về đứng bên cạnh mình.
Sau khi suy nghĩ một chút, cô bước lên xe ngựa: “Chúng ta đến khu Nam Thị đi.”
“A Chiêu đã có ý tưởng gì rồi sao?”
“Không có, chỉ là trước khi xuất cung, ta đã hứa với cha là sẽ mua chút đồ ăn vặt cho ông ấy.”
Khương Dao lắc nhẹ chiếc quạt: “Khu Nam Thị có nhiều món ăn, ta cũng hơi đói rồi, đi dạo một vòng nhé.”
Tối hôm đó khi trở về, Khương Dao mang theo một đống túi lớn túi nhỏ.
Tất cả đều là những thứ nàng mua từ tiền Hứa Thục Nhã đưa.
Khi ra ngoài vào buổi sáng, cô còn tự tin hứa với Lâm Tố sẽ mua đồ ăn vặt về, nhưng lại không để ý chuẩn bị tiền. Nếu không nhờ Hứa Thục Nhã, có lẽ cô đã phải vay Tạ Lan Tu. Lần này cô thực sự phải cảm ơn người thầy này.
Cô đã cẩn thận chuẩn bị quà cho tất cả mọi người, hoa tươi để tặng Khương Phất Ngọc, đồ ăn vặt cho Lâm Tố, trang sức cho bốn người Lâm Xuân, Hạ, Thu, Đông, và quà riêng cho Hứa Thục Nhã cùng Từ Phương Phi ở cung Cảnh Nghi.
Khi trở về, Lâm Tố đang đợi cô trong sân.
Hoa tặng Khương Phất Ngọc đã được gửi trước đến cung Cảnh Nghi, các món quà cho người khác cũng lần lượt được đưa đi.
Sống trong cung, phải hiểu rõ nhân tình thế thái, đối xử với người khác cho đàng hoàng. Kiếp trước, Khương Dao không hiểu điều này, nhưng sau khi thấy Lâm Tố và Hứa Thục Nhã trao đổi lễ vật, cô bỗng dưng giác ngộ, học được bài học này.
Gieo nhân lành sẽ gặp quả lành, bất cứ ai coo có thể xây dựng mối quan hệ, cô sẽ cố gắng giữ quan hệ tốt với họ, dù sao cũng hơn là gây thù chuốc oán.