Cha mỹ nhân của ta hắc hoá rồi - Chương 107
Cập nhật lúc: 2025-04-22 03:48:28
Lượt xem: 156
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
Cập nhật lúc: 2025-04-22 03:48:28
Lượt xem: 156
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
Đây là những cánh hoa đào cuối cùng của mùa xuân, lẽ là hái từ vùng ngoại ô Kinh thành, cành lá vẫn còn xanh tươi. Khương Dao mua về tặng nàng, nàng cho cắm bình đặt ở góc thư án để lúc nào cũng ngắm.
“Bệ hạ, đến giờ uống thuốc .”
Có bưng bát thuốc đến đặt bên cạnh nàng. Khương Phất Ngọc hạ mắt bát thuốc ngọc, nâng lên uống cạn. Năm xưa tiên đế phái đến đánh trọng thương nàng, đó nàng còn mạo hiểm sinh con, những năm qua ngày đêm lo việc triều chính, đấu trí với triều thần, với các phiên vương, sức khỏe bồi bổ tử tế, thường xuyên đau nhức về đêm, mỗi ngày đều dùng canh nhân sâm bổ dưỡng để giảm đau.
Việc ít ai , kể cả Khương Dao và Lâm Tố. Đối với bên ngoài, nàng vẫn cần giữ vẻ uy nghiêm của bậc đế vương, giữ mặt mũi của thiên tử. Nàng cũng báo cho nhà, tránh để họ lo lắng, cũng tiết lộ cho kẻ ngoài để tránh khiến triều đình d.a.o động bất an. Còn chịu đựng ngày nào, nàng sẽ cố gắng thêm ngày đó.
Nàng ngẩng đầu Bạch Ân, “Ngươi trở về ?”
Bạch Ân lặng lẽ gật đầu, “Thần về từ buổi chiều.”
“Buổi chiều mới về, giờ đáng nên nghỉ ngơi, đêm khuya cần đến thư phòng ,” Khương Phất Ngọc cầm bút, “Không ngờ ngươi vẫn còn vương vấn đứa trẻ đó nhiều đến .”
“Đứa trẻ vô tội,” Bạch Ân bình thản, “Dù phụ nó phạm tội tày trời, nhưng nên kéo theo cả đứa bé. Có lẽ vì thần lớn tuổi, những năm qua luôn mơ thấy tiếng của đứa bé . Ngày xưa nhấn chìm nó xuống nước, thần vẫn luôn thấy day dứt, bù đắp cho nó. Nếu như đứa trẻ còn sống, lẽ năm nay cũng ngang tuổi công chúa .”
Nghe Bạch Ân nhắc đến Khương Dao, sắc mặt Khương Phất Ngọc đổi: “Bạch Ân.”
Bạch Ân nhận lỡ lời, vội cúi đầu: “Xin bệ hạ thứ tội."
Khương Phất Ngọc uống cạn bát thuốc: “Mang .”
Việc nàng uống thuốc thể để lộ ngoài, ngay cả cận trong Cảnh Nghi Cung cũng chỉ vài .
Khương Dao vẫn còn nhỏ, nàng thể để bất trắc gì xảy .
Khương Phất Ngọc đặt tay lên huyệt thái dương, mồ hôi lạnh túa đầy trán, Bạch Ân ngay nàng vết thương cũ tái phát, nội tạng đau đớn.
Trước chỉ cần dùng thuốc là thể giảm đau, nhưng dạo gần đây dường như ngay cả thuốc cũng tác dụng.
Vì cơn đau tái phát nhanh như ?
“Bệ hạ, cần triệu thái y ạ?”
“Không cần.”
“Vậy... dùng viên chu sa nhé?”
Chu sa thể giảm đau nhưng cũng nhiệt độc, gây hại cho cơ thể, nhưng khi chịu đựng nổi, chu sa là phương thuốc hữu hiệu giúp trấn tĩnh tâm thần.
“Cũng cần, ngươi lui .”
Nghe , Bạch Ân rằng nàng tự chịu đựng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-107.html.]
Đêm đó, Khương Phất Ngọc đau đớn đến mức thể ngủ, cứ trở mãi, khó khăn lắm mới ngủ thì mơ thấy những cảnh tượng kỳ quái.
Trong mơ, mùa hè dần qua, thu đến, trời hẳn lạnh mà nàng xuất môn khoác áo choàng mỏng.
Thân thể nàng dường như suy yếu nhanh chóng chỉ trong một năm, mùa thu bắt đầu ho liên tục.
Xử lý xong việc triều chính, nàng triệu các vị thái phó và học sĩ kiểm tra học vấn của Khương Dao để hỏi về tình hình học hành của con.
Các nho sĩ ấp úng, rằng công chúa tập chữ, chắc hẳn chẳng bao lâu nữa sẽ tiến bộ…
“Chẳng bao lâu” chẳng qua cũng chỉ là một cách khéo.
Ánh mắt Khương Phất Ngọc tối . Dù hiểu rằng học hành thể vội vàng, trẻ con đứa nhanh thông tuệ, đứa sẽ chậm hơn, huống chi Khương Dao cũng chỉ mới tám tuổi, tiến độ cũng là bình thường, nhưng nàng thể sốt ruột vì Khương Dao.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Nàng thầm tính toán xem còn sống bao lâu.
Điều nàng lo lắng nhất là Khương Dao còn quá trẻ non , mà lòng khó lường. Nếu đốc thúc Khương Dao nhanh chóng trưởng thành, nếu nàng xảy chuyện gì, lẽ Khương Dao sẽ thể khiến khác nể phục.
Đêm khuya, nàng lệnh thắp đèn, ngoài, một đường thẳng đến Đông Nghi Cung. Ban đầu nàng còn cố gắng kiềm chế, định trách Khương Dao vì khảo hạch , chỉ là lâu gặp con, nàng chọn đúng lúc con ngủ để đến thăm.
Thế nhưng, lúc nàng đến nơi nửa đêm, mà trong thư phòng đèn vẫn còn sáng, giấy cửa sổ hiện rõ một bóng dáng bé nhỏ, đầu cúi sát xuống, đang lách.
Khương Dao vẫn ngủ.
Biết Khương Phất Ngọc đến, bóng dáng nhỏ xíu chạy tới, vui vẻ gọi nàng: “Mẫu hoàng.”
Khương Dao dường như nghĩ rằng học đến khuya như , mẫu sẽ cảm động và khen ngợi .
Thế nhưng trong lòng Khương Phất Ngọc cảm thấy vui mừng, chỉ thấy nỗi xót xa. Thế nhưng lúc nàng mở miệng thì là câu: “Con học đến nửa đêm, nhưng chỉ học bao nhiêu đây thôi ?”
Câu xong, Khương Phất Ngọc liền hối hận, nhưng việc triều chính bận rộn, cộng thêm bệnh tật cứ dồn nén, ngừng thôi thúc nàng gây áp lực lên Khương Dao.
Trong thời đại , chỉ quan tâm đến kết quả của ngươi, chẳng ai để ý ngươi cố gắng . Khương Dao như , ngoài sẽ ai khen là chăm chỉ, còn mắng là ngu ngốc.
Khương Phất Ngọc mặt đổi sắc, đôi tay Khương Dao đang giơ lên, khựng buông xuống. Lúc , nàng mới nhận đôi tay Khương Dao run nhẹ, đó là vì cô bé nắm bút lâu, mệt mỏi đến mức run lên.
Cô bé cúi đầu, cố che vết nước mắt.
Cô bé giống cha, nhưng tính cách khác , cô để bản rơi nước mắt mặt khác.
Khương Dao nhỏ: “Con sai …”
Khương Phất Ngọc siết chặt tay, lưng bỏ .
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.