Cha mỹ nhân của ta hắc hoá rồi - Chương 112
Cập nhật lúc: 2025-04-22 03:48:44
Lượt xem: 74
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lâm Tố vui vẻ cười: “Vậy lần sau Tam lang đến, ta sẽ luyện trò khó hơn nữa.”
Khương Dao cảm thấy hơi ngượng, “Cha, hay là chúng ta nuôi một con mèo đi?”
---
Tạ Lan Tu uống một ngụm trà hoa, nhìn những cánh hoa trôi lững lờ trong chén, bất giác xuất thần, khi uống mới nhận ra trà này là trà ngọt, mùi thơm thanh mát dễ chịu.
Cậu thoáng ngạc nhiên, dường như nghĩ đến điều gì, liền cúi đầu, ánh mắt dịu đi.
Cảm xúc tinh tế này lọt vào mắt Lâm Tố, ông cười nhẹ: “Tam lang không hợp khẩu vị trà này sao?”
“À?” Tạ Lan Tu giật mình, đáp ngay: “Không phải!”
“Làm gì mà giật mình thế, ta đáng sợ vậy sao?”
Lâm Tố cười nhẹ, nghĩ rằng mình đã dùng thái độ đủ hòa nhã, trò chuyện với Tạ Lan Tu như vậy hẳn sẽ không gây áp lực cho cậu.
Tạ Lan Tu vội đặt chén trà xuống: “Không phải, chỉ là Lan Tu nhớ về một chuyện cũ, lòng chợt d.a.o động.”
Lâm Tố mỉm cười, thầm nghĩ rằng vị Tam lang này quả không hổ là do thầy của hắn dạy dỗ.
Dù tính cách nghiêm túc và nhã nhặn, nhưng nhìn sâu hơn, lại phát giác cậu bé có chút ngốc nghếch.
Ai từng nuôi trẻ đều biết, trẻ con giống như một tờ giấy trắng, tính cách sâu hay nông đều phụ thuộc vào việc người lớn truyền tải điều gì.
Cậu ngày ngày ở bên cạnh ông nội, suy nghĩ không thể xấu được, chỉ là quá rụt rè, bị lễ nghi gò bó, chưa biết linh hoạt như người trưởng thành, nên tính cách cậu có phần cứng nhắc.
Lâm Tố nhìn về phía cổ tay của Tạ Lan Tu, nơi đó có một chuỗi tràng hạt bằng gỗ.
Lâm Tố đã để ý đến món đồ trang trí này trước đó, hắn chăm chú nhìn một lúc, rồi hỏi: “Tam lang, chuỗi tràng hạt trên cổ tay này là?”
“Đây là món quà ông nội xin cho Lan Tu ở ngọn chùa nơi lưng núi ngoài thành.”
Tạ Lan Tu đặt chén trà xuống, giải thích: “Lúc nhỏ cha đi nhận chức, mẹ theo cha đi xa, khi đó Lan Tu còn nhỏ, không tiện đi theo nên ở lại kinh thành, được ông nội chăm sóc. Đây là chuỗi tràng hạt mà ông xin cho Lan Tu lúc tròn một tuổi, coi như bùa bình an.”
Lâm Tố dường như nghĩ đến điều gì đó, mỉm cười hỏi: “Vậy là Tam lang đeo món này từ nhỏ sao?”
“Từ lúc một tuổi đã đeo trên tay, chưa từng rời khỏi người.”
Nghe ông hỏi đến chuỗi tràng hạt, Tạ Lan Tu vô thức nhìn xuống cổ tay mình, dây vòng màu đỏ trên cổ tay trắng ngần của cậu nổi bật hẳn lên.
Tràng hạt làm bằng gỗ, chẳng phải món đồ quý giá gì, cậu đeo hàng ngày chỉ vì tôn trọng tình cảm của ông nội.
Không hiểu sao Lâm Tố lại đột nhiên hứng thú với chuỗi tràng hạt này.
Nghe họ nói chuyện về tràng hạt, Khương Dao cũng nhìn về phía cổ tay của Tạ Lan Tu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-112.html.]
Cô đã quá quen thuộc với chuỗi tràng hạt này.
Ở kiếp trước, Tạ Lan Tu từng tặng chuỗi tràng hạt này cho cô, mãi đến lúc cô chết, vẫn luôn mang theo bên mình.
“Ta biết điện hạ không tin vào thần Phật, chỉ mong bùa bình an này sẽ mang lại cho người chút hy vọng…”
“Lan Tu không cam lòng, đã cùng điện hạ đi suốt bao nhiêu năm, lại không thể tận mắt nhìn thấy điện hạ trị vì thiên hạ, chỉ mong vật này có thể thay ta ở bên cạnh người lâu dài, đó cũng là lòng riêng của bậc làm thần, chỉ mong sau này điện hạ thấy nó, sẽ nhớ đến Lan Tu…”
Một giọng nói từ kiếp trước vang lên bên tai, nghĩ đến những chuyện cũ, Khương Dao không khỏi cúi đầu, nhìn bóng mình phản chiếu trong chén trà mà ngẩn ngơ.
Lâm Tố đột nhiên quay sang nàng: “A Chiêu thích không?”
“À?”
Khương Dao không ngờ cha lại gọi mình, lập tức hoàn hồn, tay khẽ run, suýt làm đổ chén trà, chỉ nghe cha nói với vẻ suy tư: “Nếu thích, cha sẽ đi xin một cái cho con.”
“Khóa bình an của A Chiêu không thể đeo đến khi lớn lên được, có thể thay bằng một bùa bình an nhẹ nhàng hơn, giống như của Tam lang vậy.”
Khương Dao sững người một chút, không thể nói là thích hay không, chỉ vô thức đáp: “Cũng được…”
---
Lâm Tố dường như rất hợp chuyện với Tạ Lan Tu, thật ra chỉ cần hắn muốn, hắn có thể trò chuyện vui vẻ với bất kỳ ai.
Đầu tiên hỏi thăm sức khỏe của Anh Quốc Công, rồi lại khéo léo kiểm tra kiến thức của Tạ Lan Tu, cuối cùng nhắc đến bộ “Nam Trần sử” mà cậu đang biên soạn.
Ban đầu Tạ Lan Tu có phần câu nệ, nhưng sau đó bị Lâm Tố dẫn dắt, cũng dần thoải mái hơn. Ba người uống trà, ăn bánh, bất giác trời đã về chiều.
Lâm Tố nghĩ mình cũng hỏi han xong rồi, quay đầu khẽ gõ đầu Khương Dao: “Lan Tu tài đức vẹn toàn, A Chiêu nhà ta sau này phải làm bạn nhiều với cậu ấy.”
Phải học hỏi nhiều hơn.
Lâm Tố luôn tin tưởng vào con mắt của mình, Tam lang nhà họ Tạ tính tình trong sáng, phong thái thanh tao, cẩn trọng, sống trong lời khen của người đời mà vẫn giữ được tâm mình, không kiêu ngạo, đích thực là một quân tử.
Việc Khương Dao làm bạn với cậu, hắn cũng an tâm.
Điều không hợp lý duy nhất, là ông sợ tính cách cứng đầu của Khương Dao sẽ làm hư cậu ta.
Nhìn thấy cũng gần hết thời gian, Lâm Tố nghĩ mình phải để lại thời gian riêng cho hai đứa trẻ.
Sợ rằng mình ở đây sẽ khiến chúng không tự nhiên, hắn bèn đề nghị đi gặp Khương Phất Ngọc, để lại hai người ở lại Phượng Nghi cung.
Khương Dao mang bàn cờ ra, bày ra bàn nhỏ dưới bóng hoa lựu, chơi cờ với Tạ Lan Tu.
Ánh nắng chiều đổ bóng mát xuống thân hình họ, xung quanh chỉ còn lại tiếng cây lá xào xạc trong gió, từng bước từng bước đi theo ván cờ.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Trước khi trọng sinh, Khương Dao chơi cờ với Tạ Lan Tu hai mươi tuổi, thắng thua hòa nhau, nhưng sau khi trọng sinh, chơi cờ với Tạ Lan Tu mười hai tuổi – nàng cảm thấy mình có chút không công bằng.
Qua mấy ván, kết quả đã rõ ràng, Tạ Lan Tu đều thua cả.
Cậu không giận, thua một cách đường hoàng: “Lan Tu học nghệ chưa tinh, không bằng điện hạ.”