Cha mỹ nhân của ta hắc hoá rồi - Chương 113

Cập nhật lúc: 2025-04-22 03:48:46
Lượt xem: 66

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lời cậu khiến Khương Dao thấy mình có phần thắng không đáng.

Cô cười, xáo lại bàn cờ: “Lan Tu, hay là chúng ta đổi cách chơi.”

Khương Dao dạy cậu cách chơi cờ năm quân, Tạ Lan Tu học rất nhanh, lập tức hiểu quy tắc.

Cách chơi này đơn giản, không cần suy nghĩ nhiều, thắng thua không cần dựa vào kỳ lực, chỉ cần mắt nhanh và linh hoạt, khác xa với cờ vây thanh tao, cả hai vừa chơi đã nhanh chóng hòa vào trò chơi.

Qua mấy ván, hai người bất phân thắng bại, có lúc thắng có lúc thua.

Tạ Lan Tu cảm thấy hứng khởi, đặt một quân đen lên bàn cờ, mỉm cười: “A Chiêu, ta thắng rồi.”

Dù là kiếp trước hay kiếp này, rất hiếm khi Khương Dao nhìn thấy Tạ Lan Tu cười rạng rỡ như vậy.

Thật ra, cũng như Khương Phất Ngọc kỳ vọng ở Khương Dao, nhà họ Tạ cũng đặt niềm tin vào Tạ Lan Tu, cực kỳ tập trung bồi dưỡng cậu.

Trong các anh em họ Tạ cùng thế hệ, lão Đại thì buông thả, Lão nhị mất sớm, lão Tứ bồng bột, cả nhà chỉ có mình cậu là có thể trông cậy.

Khác với Khương Dao, Tạ Lan Tu biết nỗ lực, làm vừa lòng hầu hết mọi người, trở thành quân tử hoàn mỹ trong mắt thế nhân.

Nhưng về bản chất, cậu và Khương Dao giống nhau. Để giữ hình ảnh điềm đạm và hiểu chuyện trong mắt mọi người, cậu không bao giờ vui chơi như các bạn đồng trang lứa, khiến ai cũng quên mất cậu thực chất vẫn còn nhỏ.

Chút trẻ con vô ý bộc lộ lúc này khiến Khương Dao thoáng động lòng, cô nhìn nụ cười của cậu, không khỏi ngẩn ngơ.

Tạ Lan Tu tưởng là mình vừa nói gì sai, làm Khương Dao phật ý, bàn tay cầm quân cờ khựng lại, băn khoăn không biết có nên thu hồi lời nói hay không.

Khương Dao lập tức nói: “Ta không phải loại người không chịu thua, Lan Tu thắng là thắng, huynh nghĩ gì vậy?”

Lúc này Tạ Lan Tu mới ngộ ra, ở bên công chúa, cậu có thể thoải mái, không phải lo nghĩ đến kỳ vọng của ông nội, cũng chẳng phải lo nghĩ về cuốn “Nam Trần sử” phải viết thế nào. Điều duy nhất cậu cần để ý, là ván cờ với công chúa.

Đột nhiên, cậu buột miệng: “Cảm ơn A Chiêu.”

Khương Dao ngạc nhiên, ngẩng đầu lên, thấy mặt Tạ Lan Tu đỏ bừng, cúi đầu không dám nhìn cô.

Cậu đỏ mặt trông thật đáng yêu, khiến Khương Dao không khỏi cười mỉm: “Có gì mà cảm ơn, nếu huynh thích trò này, chúng ta lại chơi một ván nữa.”

---

Lâm Tố đi đến Cảnh Nghi cung.

Đã hai ngày rồi, Khương Phất Ngọc không đến Phượng Nghi cung. Trong hai ngày này, cả Lâm Tố và Khương Dao đều không gặp Khương Phất Ngọc.

Lâm Tố biết nàng không muốn gặp mình là điều dễ hiểu, nhưng đến cả Khương Dao nàng cũng không gặp, quả thực có chút lạ.

Lúc này, Khương Phất Ngọc đang tựa đầu vào tay, nhắm mắt nghỉ ngơi bên bàn thư án.

Đêm qua nàng ngủ không ngon, hôm nay đầu đau như búa bổ, vẫn cố gắng lên triều nhưng không tập trung được vào đống tấu chương trước mặt.

Bạch Ân không đành lòng: “Bệ hạ, sức khỏe quan trọng, hay là người về nghỉ ngơi đi, những tấu chương này có thể giao cho Hàn Lâm viện, nhờ các học sĩ xử lý thay.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-113.html.]

Khương Phất Ngọc lắc đầu, mở mắt định cầm bút, chợt thấy có người đứng ở cửa điện.

Lâm Tố nhíu mày, nhận xét ngay: “Nàng ốm sao?”

Nói xong, hắn nhanh chóng bước đến, định bắt mạch cho nàng, nhưng Khương Phất Ngọc nghiêng người, hất tay hắn ra.

“Chỉ là cảm mạo nên đau đầu thôi.” Nàng nói, “Ngự y đã xem qua, kê đơn thuốc rồi, chỉ cần uống đúng giờ, vài ngày là khỏi.”

Khó trách 2 ngày nay nàng không đến Phượng Nghi cung, hóa ra là vì bệnh.

Lâm Tố đứng bên bàn thư án một lúc, quay lại nói với Bạch Ân: “Tất cả các người lui ra đi.”

Bạch Ân nhìn về phía Khương Phất Ngọc, nàng vẫy tay, ra hiệu tuân theo lời Lâm Tố, dẫn cung nhân lui ra ngoài.

Khương Phất Ngọc buông tay đang day trán, giọng yếu ớt vì đau đầu: “A Chiêu bên đó thế nào?”

“Đã bệnh rồi thì đừng cố gắng gượng làm gì.”

Lâm Tố vòng ra sau nàng, đợi cung nhân vừa lui ra hết, hắn bế thốc nàng lên.

“Chàng—”

Khương Phất Ngọc hoàn toàn không ngờ hắn lại làm như vậy, lập tức mở to mắt, giận dữ nhìn Lâm Tố, trong lúc giận dữ, thậm chí định còn tát vào mặt hắn, nhưng khi chạm phải ánh mắt của hắn, mọi cảm xúc đều dừng lại.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Mắt Lâm Tố hơi đỏ, như sắp khóc.

Khương Phất Ngọc ngậm chặt môi, yên lặng.

Lâm Tố ôm nàng, đặt xuống giường, cởi giày, tháo y phục và tóc cho nàng.

Bệnh tật khiến nàng yếu ớt, không còn sức phản kháng, đành để mặc hắn chăm sóc.

Khi da thịt chạm vào nhau, nàng mới nhận ra, có lẽ đã rất lâu họ không có những cử chỉ thân mật như vậy.

Thậm chí, lúc nãy, khi Lâm Tố chạm vào mình, phản ứng đầu tiên của nàng lại là phẫn nộ vì bị mạo phạm.

Rõ ràng họ là vợ chồng, nhưng không biết từ bao giờ, quan hệ giữa họ trở nên xa cách, nàng dù luôn muốn lập hắn làm hoàng hậu, nhưng từ khi hắn vào cung, nàng lại không còn dục vọng muốn tiếp xúc với hắn như trước nữa.

Ngày nàng tìm hắn về cung, lòng đầy phấn khởi, nhưng khi thực sự đưa hắn về rồi, nàng lại phát hiện mình không còn cảm giác như khi còn trẻ.

Lâm Tố dường như đã thay đổi.

Người yêu mà nàng ngày đêm mong nhớ suốt tám năm đã thay đổi, khác hoàn toàn với người trẻ tuổi trong trí nhớ của nàng, sự thay đổi này không chỉ ở tính cách hay diện mạo mà còn là một thứ gì đó sâu xa hơn, rất khó diễn tả.

Khi tình yêu phai nhạt, nghi ngờ, ngờ vực sẽ trỗi dậy.

Họ vẫn cãi nhau, cũng làm lành, nhưng sau mỗi lần cãi vã, họ không thể quay lại hoà hảo như xưa, không còn sự hồn nhiên, mọi thứ chỉ là giả tạo, họ đều đang cố gắng dựng lên một vỏ bọc bình yên.

Khương Phất Ngọc lờ mờ nhận ra, giữa nàng và Lâm Tố đã có một khoảng cách.

Tại sao họ lại trở nên như vậy?

Loading...