Cha mỹ nhân của ta hắc hoá rồi - Chương 115

Cập nhật lúc: 2025-04-22 03:48:50
Lượt xem: 133

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mẫu ruột của Khương Phất Ngọc là Ninh phi, bà qua đời khi sinh nàng, nên Khương Phất Ngọc từ nhỏ coi như con của Hoàng hậu, lớn lên sự chăm sóc của bà.

Thực , Thái hậu cũng con gái ruột, hơn nữa, trong hậu cung ít công chúa mất từ nhỏ, mà các phi tần địa vị quá thấp thể nuôi dạy con cái, đến ba, bốn công chúa ghi danh nghĩa con của Hoàng hậu. Bà bận rộn thể quan tâm hết , nên tình thương từ mẫu mà Khương Phất Ngọc nhận cũng nhiều.

Dẫu , Hoàng hậu cũng để họ thiếu thốn về ăn mặc.

Nam Trần lấy hiếu đạo trị quốc, dù Tiên đế ngang tàng thế nào, khi còn tại vị, vẫn tôn mẫu là Hoàng thái hậu. Sau khi Khương Phất Ngọc lên ngôi, nàng cũng tiếp tục phụng bà là mẫu , phong là Thánh mẫu Hoàng thái hậu.

Năm nay là sinh thần tròn năm mươi của Thái hậu, một sự kiện trọng đại, chắc chắn tổ chức lớn.

Hơn nữa, đây cũng là đầu tiên Khương Dao xuất hiện tại cung yến khi trở về.

Trước đó, dù cả thành Thượng Kinh đều nữ đế một công chúa, nhưng công chúa sống trong cung cấm, hiếm khi các thế gia quý tộc diện kiến nhan sắc thật của nàng.

Yến tiệc cũng coi như một dịp để Khương Dao mượn thế của Thái Hậu, xuất hiện mặt .

---

Đêm ở Phượng Nghi Cung.

Khương Dao mặc một chiếc váy lễ phục dày cộp của hoàng gia, mồ hôi đổ đầy đầu, luyện tập ngừng các lễ nghi sẽ sử dụng khi gặp gỡ các quan viên ngày mai.

Cô giữ lưng thẳng, suốt một hồi lâu, đầu đặt một bát nước, một tấm ván gỗ kê cao.

Đây là dụng cụ để các tiểu thư Nam Trần luyện dáng, dáng thẳng tắp, cằm nâng cao, mắt sang hai bên.

Hôm nay cô nhiều , tập đến mức chân run rẩy, rung, bước thêm một bước cũng còn sức chịu đựng nữa, nghiêng ngã xuống.

Nước rơi một chút, ướt tóc cô, hòa lẫn với mồ hôi.

“Điện hạ!”

Hứa Thục Nhã vội chạy đến, đỡ cô dậy, đau lòng kéo váy cô lên, xem đầu gối cô.

Lúc ngã xuống, đầu gối cô đập sàn, ngay lập tức bầm một vết xanh, chồng lên những vết thương cũ cô tích lũy mấy ngày liền luyện tập vất vả.

Khương Dao nhắm mắt, hít thật sâu để chịu đựng cơn đau.

Hứa Thục Nhã vội tìm thuốc mỡ, thoa lên vết bầm tím đầu gối cô, : “Điện hạ cần gì khổ sở thế . Nghi lễ của đủ để ứng phó với buổi yến tiệc , cần gì khắt khe đến , tiểu thư đồng trang lứa bên ngoài cũng chắc như .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-115.html.]

Khương Dao cầm chặt lấy vạt áo, đợi một lúc mới thể : “Ta là công chúa, địa vị cao hơn họ, thì tài năng và đức hạnh cũng cao hơn họ, chỉ còn một ngày nữa thôi… Mai là sinh thần của Hoàng thái hậu, thể để bọn họ chê.”

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

trở về cung lâu, thể hơn những tiểu thư học lễ nghi từ nhỏ?”

Khương Dao lắc đầu, thực kiếp cô cũng ở trong cung suốt tám năm, lễ nghi của cung đình cô vẫn nhớ rõ, chỉ là sự quen thuộc chỉ trong ký ức.

Thân thể của con trí nhớ cơ bắp, cơ thể hiện tại của cô vẫn quen với những động tác lễ nghi rườm rà . Muốn nhuần nhuyễn chỉ còn cách gấp rút ôn luyện và tập tập .

Hứa Thục Nhã thấy khuyên cô, đành : “Nếu để Lâm lang quân điện hạ ép bản đến như , chắc chắn sẽ đau lòng đến rơi nước mắt.”

là chuyện ngoài, chuyện đồn xa, cái tính của Lâm Tố thế mà lan đến tai Hứa Thục Nhã .

Khương Dao dĩ nhiên thể để Lâm Tố cả ngày cô nhốt trong phòng để gì.

tranh thủ lúc Lâm Tố còn đang ở Cảnh Nghi Cung chăm sóc Khương Phất Ngọc để lén luyện tập. Nếu Lâm Tố cô tự bầm dập đầy , chắc ông sẽ thà để cô dự tiệc chứ để cô khổ luyện đến .

Cô mỉm : “Lão sư vất vả , cùng luyện tập đến tận khuya thế .”

Hứa Thục Nhã cô, một lúc hỏi: “Điện hạ thật sự thấy ánh mắt của khác quan trọng đến ?”

Khương Dao mãi thể quên trong bữa tiệc cung đình đó, chỉ trỏ, xì xào lưng cô .

Rõ ràng cô nỗ lực, nhưng họ vẫn chê cô là kẻ xuất từ thôn quê, cô chẳng khác nào Đông Thi bắt chước, loạng choạng, chẳng .

Những ánh mắt thể quên, mỗi nghĩ , lòng cô đau như cắt.

Con ăn ngũ cốc, thất tình lục dục, đây là chấp niệm của cô, cô thể để ý.

Khương Dao siết chặt nắm tay, gật đầu: “Rất quan trọng.”

Hứa Thục Nhã thở dài: “ điện hạ là công chúa cao quý, khác kính trọng là lẽ đương nhiên. Nếu họ tôn trọng, đó là thất lễ, là phạm thượng. Nếu ai dám chê trách lễ nghi của , quyền trị tội họ.”

“Điện hạ,” Hứa Thục Nhã đỡ cô dậy, bỗng nhiên dịu dàng gọi cô, “Cho dù là một tấm ngọc mỹ đến , cũng sẽ soi mói để tìm khuyết điểm. Dù luyện lễ nghi đến mức hảo, vẫn sẽ kẻ bới lông tìm vết. Điều cần chỉ một việc — đó là khiến họ sợ hãi .”

Hứa Thục Nhã thẳng mắt cô: “Người cần cho họ nhớ rằng là công chúa, uy nghiêm của hoàng tộc, thể xâm phạm.”

“Dù lời tiếng , cũng để họ nghẹn trong lòng, dám tùy tiện buông lời.”

Khương Dao ngẩn , ngẩng đầu Hứa Thục Nhã.

“Lão sư…”

Loading...