Cha mỹ nhân của ta hắc hoá rồi - Chương 12
Cập nhật lúc: 2025-04-22 03:36:59
Lượt xem: 147
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Có lẽ việc bị Khương Dao đẩy ra trước đó đã để lại bóng đen trong lòng Khương Phất Ngọc, nàng ôm cô một cách thận trọng, cố giữ vẻ bình tĩnh, sợ rằng cô sẽ không thoải mái, cũng lo bị cô đẩy ra lần nữa.
Thấy Khương Dao ngoan ngoãn không phản kháng, Khương Phất Ngọc thở phào nhẹ nhõm.
Nàng hỏi: “Trong nhà có thuốc trị thương không? Đừng vội khóc nữa, xử lý vết thương cho A Chiêu trước đã.”
...
Khương Phất Ngọc bế Khương Dao trở lại giường của cô.
Lâm Tố lập tức dùng dây buộc tay áo lại để tránh vạt áo chạm vào vết thương, rồi cẩn thận nắn xương cô để kiểm tra.
Lâm Tố có biết chút y thuật.
Trong ký ức của Khương Dao, trong làng nếu ai bị ốm, ra ngoài tìm thầy thuốc không tiện, họ thường đến nhờ Lâm Tố khám bệnh.
Vết thương ngoài da không đáng ngại, điều lo lắng nhất là họ sợ ảnh hưởng đến xương cốt. Khương Dao đang trong độ tuổi phát triển, xương còn yếu, nên Lâm Tố lần theo các khớp xương và kinh mạch của cô để kiểm tra thật kỹ lưỡng, sợ sẽ bỏ sót bất cứ chi tiết nào.
Khương Dao nhìn Lâm Tố, đôi mắt ông vẫn còn đỏ hoe vì khóc, nhưng giờ lại đang nghiêm túc kiểm tra vết thương cho cô, không khỏi khiến cô có chút cảm giác căng thẳng.
Thỉnh thoảng, khi Lâm Tố chạm vào chỗ bầm tím trên da, dù có đau cô cũng không dám kêu lên, sợ rằng Lâm Tố sẽ lại cảm thấy tội lỗi rồi tiếp tục khóc.
Cô bị thương không quan trọng, cô còn sợ nhìn thấy Lâm Tố khóc hơn.
Cô không thể chịu nổi việc thấy cha mình đau lòng.
Cha cô có vẻ ngoài dịu dàng, lúc khóc không khỏi khiến người ta xót xa, cô không nỡ nhìn ông rơi nước mắt.
“May mắn là chỉ bị thương ngoài da, thuốc trị bầm và vết thương ở trong tủ trên kia, A Ngọc, giúp ta lấy một chút. Một số chỗ bị trầy da, cần bôi thuốc.”
Lâm Tố thở phào nhẹ nhõm, nhìn Khương Dao dịu dàng nói: “A Chiêu là con gái, để lại sẹo thì không đẹp đâu.”
Khương Phất Ngọc lấy hết các lọ thuốc trong tủ ra, “Ta không rành về thuốc của chàng, chàng xem cái nào dùng được cho con bé... À, ta nghe nói chườm lạnh sẽ giúp tan m.á.u bầm nhanh hơn, bọn họ hẳn là có thể tìm được túi đá, chàng thấy có cần không?”
Lâm Tố cũng nói: “Vậy làm phiền nàng vậy.”
Khương Phất Ngọc lập tức đáp: “Ta sẽ bảo họ mang tới.”
Hai người bàn bạc với nhau, trong vài câu đã phân chia nhiệm vụ rất rõ ràng.
Khương Phất Ngọc đi tìm đá, còn Lâm Tố tìm ra loại thuốc phù hợp trong đống lọ thuốc để bôi cho cô.
Lâm Tố có thể coi là một đại phu, nên động tác rất nhẹ nhàng.
Hắn bôi một lớp thuốc mát lên chỗ bầm tím, làm dịu cảm giác nóng rát trên vết thương, sau đó rắc một loại bột thuốc lên.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Máu của cô đã ngừng chảy, loại bột này là thuốc giúp ngăn ngừa sẹo. Vì vết thương của Khương Dao không lớn, lại đang là mùa xuân, thời tiết không quá nóng nên không cần dùng cồn để khử trùng, thuốc hắn dùng cũng đều là những loại nhẹ .
Động tác của Lâm Tố rất cẩn thận, nên thời gian bôi thuốc cũng kéo dài. Khương Dao chờ đến nỗi bắt đầu thấy buồn ngủ,. Đúng lúc đó, Khương Phất Ngọc mang một túi đá trở về. Không biết nàng bảo ai đi lấy, nhưng họ tìm đá rất nhanh.
Lâm Tố nhận túi đá, hít sâu một hơi, rồi nói với Khương Dao: “A Chiêu, con cố chịu chút nhé, vết thương chạm vào đá có thể sẽ đau.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-12.html.]
Khương Dao buồn ngủ, gật đầu.
Lâm Tố lại nói: “Nếu con thấy đau quá, không chịu nổi thì cứ nói, chúng ta sẽ không chườm nữa.”
“Cha, con biết rồi.”
Nghe Khương Dao trả lời, Lâm Tố mới bắt đầu.
Có lẽ vì Lâm Tố đã nhắc đi nhắc lại rằng “chườm đá rất đau,” Khương Dao đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nên khi cha thực sự bắt đầu, cô lại có cảm giác ngược lại: “Rõ ràng không đau lắm mà.”
Thực ra, kiếp trước, khi vừa xuyên không, Khương Dao rất sợ đau.
Mức độ nhạy cảm với cơn đau của một người có lẽ liên quan đến những trải nghiệm trước đây của họ.
Trước khi xuyên không, Khương Dao sống một cuộc đời khá bình thường.
Trong thế giới trước đó, dù cha mẹ cô không quan tâm lắm đến cô, nhưng cũng không hề ngược đãi cô. Ở trường học, cô không bị bắt nạt.
Cho đến lúc bị tai nạn xe hơi dẫn đến cái chết, cô bị tông mạnh đến mức bay lên và bất tỉnh ngay lập tức, không kịp cảm nhận cơn đau trước khi qua đời.
Trong tám năm cô xuyên không, Lâm Tố chăm sóc cô rất kỹ lưỡng, thậm chí những vết trầy xước nhỏ cũng hiếm khi xuất hiện, cô chưa từng phải chịu khổ cực gì, so với những đứa trẻ khác ở thế giới này, cô vô cùng yếu đuối.
Nhưng khi thêm vào ký ức tám năm sau đó, mọi thứ trở thành một lời khó nói.
Trong tám năm đó, bị thương dường như là chuyện thường tình như ăn cơm, ngủ nghỉ. Lâu dần, cảm giác đau đớn đã in sâu vào linh hồn cô, ngay cả khi tái sinh, ký ức cũng không thay đổi.
Giờ cô đã tê dại với nỗi đau.
Khương Dao đang ngẩn ngơ thì Lâm Tố dường như nhận ra cô không có phản ứng gì, liền dừng tay lại, hỏi: “A Chiêu, con không đau sao?”
Khương Dao hoàn hồn, vội đáp: “Cha, con thật sự không đau.”
Cô thực sự nói thật, nhưng không ngờ sau khi nghe xong, môi Lâm Tố khẽ mấp máy.
Khoảnh khắc tiếp theo, hắn lại đột nhiên khóc.
Khương Dao sững sờ.
Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, rơi lã chã xuống.
Ủa, người cha này, tại sao lại tự dưng khóc nữa rồi.
“Cha, sao cha lại khóc nữa vậy, đừng khóc mà, con thật sự không đau, thật sự không đau mà.”
Khương Phất Ngọc cũng ngạc nhiên nhìn hắn.
Lúc này, hai mẹ con cùng chung một suy nghĩ: Tại sao người đàn ông này lại khóc vô cớ như vậy?
Lâm Tố cúi đầu, hàng mi dài ngấn nước, dưới ánh nến lấp lánh.
Khương Dao nghe thấy giọng nghẹn ngào của hắn, “A Chiêu, con nói dối, rõ ràng là đau lắm, tại sao con lại nói không đau? Tại sao con lại nói dối cha?”
Khương Dao: "..."