Cha mỹ nhân của ta hắc hoá rồi - Chương 135

Cập nhật lúc: 2025-04-22 03:50:05
Lượt xem: 122

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tạ Lưu rằng, Lục lang nhà họ Vương và “Tạ Lưu” vốn quen từ lâu.

Nếu , hẳn Tạ Lưu xoay đầu bỏ chạy, dại gì dấn bước chỗ để tự chuốc phiền phức.

Là bạn , Vương Xuyên Tức đương nhiên rõ tình cảnh của Tạ Lưu trong gia đình. Xét về xuất , Tạ Lưu con trưởng nên thể thừa kế tước vị; về tài năng, Tạ Lưu cũng kém xa Tam lang công dạy dỗ tận tình. Trong dòng họ Tạ nổi bật , chỉ là một đốm sáng yếu ớt, còn thường đứa em trai lấn át.

, Tạ Lưu lúc nào cũng ôm ấp niềm nuối tiếc và khát khao, mong một ngày nào đó sẽ nổi lên giữa chốn danh môn, để khi nhắc đến Tạ gia, sẽ nghĩ đến chỉ công của Tạ phủ, chỉ là Tạ Tri Chỉ công bằng sắt đá, chỉ thiếu niên tài tử Tạ Lan Tu, mà còn là Tạ Nhị lang, ngừng nỗ lực vươn lên.

Hôm nay, tại Khúc Thủy Lưu Thương, Lục lang Vương tình nguyện chơi đàn giúp, quan sát bông sen trôi điều khiển nhịp điệu, đợi khi bông sen lượn đến Tạ Lưu thì ấn nhẹ dây đàn.

Tiếng đàn đột ngột ngừng , âm thanh cuối cùng run rẩy, bông sen dừng ngay mặt Tạ Lưu.

Lúc đó, Tạ Lưu nhấp một ngụm quả, tất cả các khách quý , ánh mắt đồng loạt dồn lên , khiến sợ đến mức suýt phun cả ngoài.

Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy , Tạ Lưu chủ trì kéo lên sân khấu.

Vương Lục lang Tạ Lưu với ánh mắt dịu dàng, ánh mắt chứa đầy tình cảm trong sáng nhất giữa các thiếu niên — như với rằng: “Bạn bè thì giúp , việc vì ngươi, cần cảm ơn.”

Tạ Lưu: “Đồ chơi đểu!”

...

Tạ Lưu cầm bút, run rẩy một hồi mà vẫn gì, nhang cháy hết hơn nửa, chỉ còn một đoạn nhỏ mong manh.

Mặc dù quy định về thể loại phong cách thơ, chỉ cần sáng tác tự do là , nhưng khổ nỗi Tạ Lưu chẳng mang chút ký ức nào của chủ cũ, quả thực như một mù chữ di động. Cậu cố gắng mãi mà chẳng nổi chữ nào.

Tạ Lưu nghĩ đến việc giả vờ ngất cho xong chuyện, dù thể cũng là khỏe mạnh gì, nếu căng thẳng mà bất ngờ ngất , cũng là chuyện hợp lý.

khi liếc xuống, thấy Tạ Lan Tu đang bế Tạ Tứ, còn bé Tạ Tứ mắt rưng rưng, ngước lên , mí mắt Tạ Lưu giật mạnh.

chẳng quan tâm đến thể diện, nhưng điều đó nghĩa là mất mặt hai đứa em trai. Hơn nữa, sâu trong cơ thể vẫn còn ý chí kiên cường của chủ cũ, khi nhận ý định ngất xỉu của , ý chí như nhấc bổng tinh thần của , để gục xuống.

Tạ Lưu gần như .

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Nghĩ đến dáng vẻ nghiêm khắc của , nếu thực sự ngất, chỉ sợ Tam lang hẳn sẽ chịu khổ lây.

Không còn cách nào khác.

Tạ Lưu cố lấy bình tĩnh, hít một thật sâu, để bút sang một bên.

Mọi tỏ vẻ ngạc nhiên, : “Tạ Nhị lang bỏ bút, chẳng lẽ thể thành thơ?”

Đến đang chơi đàn cũng nhịn về phía , trong ánh mắt mang chút lo lắng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-135.html.]

Giây tiếp theo, chỉ thấy thiếu niên áo trắng đập bàn dậy, tay áo tung bay, đôi mắt phượng híp , vẻ mặt đầy tự tin.

Cậu vung tay áo, mạnh dạn : “Cần gì bút mực, thể trực tiếp ngâm thơ!”

Đưa ý thơ trong lòng thành thơ, khó hơn việc giấy nhiều. Viết bằng bút thể suy nghĩ, ghi chép, sửa chữa, nhưng ngâm thành thơ đòi hỏi trọn vẹn trong một nhịp, vô cùng thách thức sự nhạy bén văn chương của thơ.

Nghe , xung quanh khỏi tán thưởng sự dũng cảm của Tạ Nhị lang. Ngay cả Vương Xuyên Tức cũng bày tỏ ánh ngưỡng mộ.

thật , trong lòng Tạ Lưu đơn giản — sợ chữ như gà bới sẽ bẩn thanh danh của Tạ gia, về nhà sẽ cha và ông nội đuổi khỏi nhà vì nhục gia phong!

Cậu giấu bàn tay run rẩy trong tay áo rộng, bước lên một bước, ngẩng cao đầu quanh đám khách quý, cất giọng —

“Gieo đậu núi Nam…”

Tạ Lưu tự nhủ, bình tĩnh, chí ít thì cũng đừng để mất phong thái.

Cậu chẳng thơ, nhưng nền tảng giáo dục chín năm bắt buộc vẫn còn. Chủ đề là “Nam Sơn” (núi Nam), chỉ cần thuộc một bài thơ “Nam Sơn” là .

Tạ Lưu: Cảm ơn ngài, Đào Viễn Minh!

Lúc , bên , Khương Dao đang giới thiệu Thượng Quan Hàn với Tạ Lan Tu, “Đây là Thượng Quan Hàn, Giang Hoài, hôm nay cung, cha bảo dẫn chơi.”

Nói , cô gõ nhẹ đầu Thượng Quan Hàn, “Đây là Tam công tử nhà Tạ, tự là Lan Tu, gọi một tiếng ca ca .”

Thượng Quan Hàn chậm rãi chào: “Chào Tạ ca ca…”

Thượng Quan xuất từ Giang Nam, Tạ Lan Tu vốn hiểu rộng, lập tức đoán xuất của Thượng Quan Hàn.

Cậu thận trọng chào : “Chào tiểu công tử.”

Đang chuyện, tiếng ngâm thơ đài vọng xuống, Khương Dao bất giác giật , như linh hồn kéo về, đột ngột bật dậy, ánh mắt dán chặt lên cao.

Tạ Lan Tu nhận sự khác thường, liền hỏi: “Công chúa điện hạ, ngài chuyện gì ?”

Khương Dao sống ở thế giới mười sáu năm.

Bảo rằng cô nhớ nhung gì về thế giới cũ là dối.

Dù ở đây, cô sống trong nhung lụa, lo lắng về quyền lực và địa vị.

nếu thể lựa chọn, cô vẫn thích thời đại hơn, nơi đều bình đẳng, sống trong hòa bình và pháp luật. Ở nơi đó, ai thể tùy tiện hãm hại khác, ai cũng thể yên tâm sống, còn kẻ ác cũng sẽ pháp luật trừng trị.

Loading...