Cha mỹ nhân của ta hắc hoá rồi - Chương 139

Cập nhật lúc: 2025-04-22 03:50:13
Lượt xem: 51

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Dao cũng đã ăn đủ no, giấu bộ quần áo ướt trong lớp áo khoác, đứng dậy cáo lui: “Con xin phép về trước.”

Lâm Tố dịu dàng tiễn cô đi, ánh mắt bỗng chốc trở nên lạnh lùng.

Ngón tay như ngọc nâng chén trà bạc lên, uống cạn chén trà nho cuối cùng.

Cứ ngỡ bọn chúng sẽ bày ra trò gì hấp dẫn, hóa ra chỉ biết đến trò này.

Đúng là ngu xuẩn.

Trong yến tiệc, tiếng đàn sáo vang lên, tia sáng cuối cùng của hoàng hôn đã tan biến trên bầu trời, ánh sáng dần khuất dưới đường chân trời. Những cung nữ đi lại trong cung thành, treo những chiếc đèn lưu ly ở mái hiên. Thái hậu tuổi già sức yếu, yến tiệc diễn ra được một nửa, liền viện lý do cơ thể không khỏe để rời đi, để lại con gái ruột là Công chúa Dương Thành cùng cháu gái Tô Bồi Phong ở lại cung.

Khi rời khỏi điện Quỳnh Hoa, Tô Bồi Phong liên tục ngoái đầu nhìn lại.

Khương Thanh Ngọc nhận thấy con gái có điều khác lạ, liền hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Tô Bồi Phong vội vàng thu ánh mắt lại, đáp lại: “Mẫu thân, hôm nay chúng ta sẽ ngủ lại trong cung sao?”

“Đúng vậy,” Khương Thanh Ngọc vuốt ve gương mặt nhỏ của con gái, “Đêm nay chúng ta sẽ ở lại bầu bạn với hoàng tổ mẫu.”

Tô Bồi Phong cùng mẫu thân lên kiệu loan, rời khỏi Cung Huệ.

Sau khi Thái hậu rời đi, các vị khách khác cũng thoải mái hơn, ánh đèn rực rỡ, bóng nước phản chiếu ánh đèn dưới mái hiên, tiếng cười đùa của khách mời khiến mặt nước xao động từng tầng gợn sóng, những con cá chép lặng lẽ nổi lên mặt nước, phun ra những bong bóng nhỏ.

Cảnh sắc ở Quỳnh Hoa điện tinh tế vô cùng, hai điện Đông và Tây là nơi tiếp đón chính, nối với nhau bằng một hành lang dài trên mặt nước, đối xứng nhau, còn hai điện Nam và Bắc nằm hơi khuất, được dùng làm phòng nghỉ cho những khách say rượu nghỉ ngơi.

Sắc mặt Lâm Tố đỏ bừng, ánh đèn phản chiếu, trông như một viên ngọc đỏ thắm, dái tai như đang nhỏ máu.

Nóng…

Thật nóng…

Làn sóng nhiệt bao trùm dường như muốn nhấn chìm hắn.

Dù đã biết trước tác dụng của loại dược này, nhưng chỉ khi chính mình trải nghiệm, hắn mới thực sự cảm nhận được hương vị của nó. Hắn kéo cổ áo, bước đi loạng choạng qua hành lang, tiến về phía điện Bắc.

Làn nước phản chiếu bóng dáng hắn, thân hình vốn cao ráo tuấn tú giờ đây đã không còn vẻ trang nghiêm lễ độ, lảo đảo, tóc xõa tung, áo ngoài cũng bị hắn kéo lỏng ra.

Các cung nữ và nội quan đi theo hắn đều đã theo Khương Dao hồi cung, giờ dẫn đường cho hắn chỉ là một cung nữ nhỏ phục vụ ở điện Đông.

Cung nữ nhỏ dẫn hắn đi một đoạn, không nhịn được mà liên tục quay đầu lại.

Người đẹp sa ngã, thần tiên sa đoạ, rõ ràng đang bừng bừng nhiệt huyết, gượng gạo sắp không chịu nổi nữa, nhưng đôi mắt Lâm Tố vẫn giữ được ánh sáng lạnh lẽo băng giá tựa ngàn năm băng tuyết, gượng tự trấn định.

Vị này quả không hổ danh là người được Nữ Đế ưu ái, dù đã đến mức này, vẫn đẹp đến mức quá đáng, mỗi lần ngoái lại đều khiến người ta xao xuyến đến cực độ.

So với vẻ trang nghiêm lễ độ, cao vời vợi ngày thường, dáng vẻ hiện tại của hắn thật khiến người ta phấn khích tột độ, cung nữ nhỏ nuốt nước bọt, thật muốn ôm chặt lấy hắn mà đày đoạ.

Ánh đèn lưu chuyển trên khuôn mặt hắn, khiến từng đường nét trở nên gợi cảm quyến rũ.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-139.html.]

Lâm Tố lần đầu tiên dự cung yến, hoàn toàn không quen đường.

“Chưa đến nơi sao?” Lâm Tố cau mày hỏi, dược tính dâng lên mạnh mẽ, gần như muốn nhấn chìm hắn, cảnh vật trước mắt đã bắt đầu mờ đi, chỉ có thể gắng gượng nghe để phân biệt phương hướng.

“Lang quân, sắp rồi.”

Giọng cung nữ nhỏ như sương khói núi non, nhẹ nhàng vang bên tai, cuối cùng 2 người đến một điện khuất nẻo.

Chỉ là, xung quanh đèn đuốc im lìm, tiếng người thưa thớt, hoàn toàn không giống phòng khách ở điện Bắc.

Cung nữ nhỏ đột ngột đẩy mạnh hắn vào điện, “Rầm” một tiếng, cửa lớn bị đóng lại.

Trong phòng không bật đèn, bóng dáng Lâm Tố hoàn toàn chìm vào bóng tối.

Cung nữ ở ngoài cửa nói: “Lang quân, nô tì sẽ đi tìm người đến hầu hạ ngài.”

Nói xong, bóng nàng dần dần rời xa khỏi bóng cửa sổ.

Lâm Tố cau mày, vội đập vào khung cửa, phát hiện cửa khóa chặt, không thể mở từ bên trong.

Khi xung quanh dần yên tĩnh, Lâm Tố đột nhiên nghe thấy phía sau vang lên tiếng thở dồn dập.

“Cầu xin ngài… cầu xin ngài…”

Hắn vừa quay đầu lại, lập tức bị một người đè vào khung cửa, hơi thở ấm áp quấn quanh cổ hắn.

Người đó dường như đã không thể chờ đợi nữa, bàn tay lạnh lẽo gỡ bỏ trâm cài tóc của hắn, di chuyển khắp nơi trên cơ thể hắn.

Giọng nói mềm mại như mèo rừng, tràn đầy mê hoặc, trong bóng tối càng khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy, dưới tác dụng của dược tính, dục vọng bị khuếch đại đến vô hạn.

“Lang quân đã rời khỏi bữa tiệc sao?”

Khương Phất Ngọc ngẩng đầu, nghiêng mình hỏi nữ quan từ điện Đông đến: “Chuyện từ khi nào?”

“Một khắc trước,” nữ quan nói, “Lang quân đánh đổ bình trà, làm ướt y phục của công chúa, liền sai người đưa công chúa đi, ngồi không bao lâu thì rời yến đi điện Bắc nghỉ ngơi.”

Ngay cả Khương Dao cũng bị đưa đi rồi sao?

Nếu không có chuyện gì xảy ra, Lâm Tố không đời nào lại đưa Khương Dao rời khỏi trước thời điểm này.

Khương Phất Ngọc nhận thấy có điều không ổn, trong lòng nảy ra một ý nghĩ: Lâm Tố này đang toan tính điều gì?

“Trước khi rời đi, hắn có nói gì không?”

“Không có,” nữ quan lắc đầu, “Chỉ là lúc lang quân rời đi… có vẻ hơi vội vàng.”

Khương Phất Ngọc suy nghĩ một lát, đặt chén rượu xuống, vừa định đứng dậy qua xem.

Đang lúc vừa đứng lên, một cung nữ bên ngoài đột nhiên xông vào, hớt hải kêu lên: “Bệ hạ, không xong rồi! Bệ hạ!”

Chỉ cần nghe thấy giọng nói này, tim Khương Phất Ngọc như hẫng mất một nhịp.

Loading...