Cha mỹ nhân của ta hắc hoá rồi - Chương 149

Cập nhật lúc: 2025-04-22 03:51:10
Lượt xem: 45

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Để trốn thoát khỏi truy sát của tiên đế, Lâm Tố dẫn nàng ẩn danh, xa rời kinh đô, liên tục thay đổi thân phận.

Vì phải chạy trốn, tiền bạc mang theo cũng không nhiều, nên tất cả thuốc trị thương lấy từ trên núi hoặc mua được trong tiệm thuốc, hắn đều để dành cho nàng.

Đến khi Khương Phất Ngọc dần hồi phục, dùng chiếc trâm vàng bên mình để đổi lấy một chút tiền, mới khiến cuộc sống của họ bớt phần túng thiếu.

Sau đó, Lâm Tố dẫn nàng đến một ngôi làng nhỏ yên bình.

Ngôi làng không có tên, người dân ở đây đều gọi là “Đào Nguyên”. Nơi này giống như tên, khung cảnh thật sự giống như Đào Nguyên tiên cảnh, xa rời quyền thế ở kinh thành, núi sông hữu tình, dân cư chất phác.

Đây cũng là nơi mà Lâm Tố đã đi khắp nơi rồi mới chọn làm nơi ẩn cư, cũng là nơi mà hắn đã đưa Khương Phất Ngọc về, để tạm lánh một thời gian.

Dù gì Khương Phất Ngọc cũng xuất thân cao quý, từ nhỏ đến lớn sống trong cung điện, phong cảnh trong làng dù đẹp cũng không thể sánh với cung điện nguy nga.

Lúc đầu, nàng không quen với con đường đất ẩm bên ngoài sân, không quen với chiếc chiếu trúc đơn sơ, không quen với những con ruồi bất chợt xuất hiện, càng không quen với ánh mắt tò mò của những phụ nữ trong làng.

Những ngày ấy, Lâm Tố như một cung nữ bên cạnh cô, lo toan mọi thứ trong sinh hoạt, từ nấu ăn, trải giường, đốt ngải trừ muỗi, thậm chí đến từng nhà hàng xóm để xin họ tạm thời đừng đến gần nhà họ, vì Khương Phất Ngọc cần tĩnh dưỡng và không muốn có quá nhiều người nhìn thấy, cũng đóng vai trò như một người thăm dò, giúp cô liên hệ với những người thân tín còn sót lại ở kinh thành.

Khi tin tức từ kinh thành truyền đến, Khương Phất Ngọc đã nằm liệt giường ba tháng, chỉ mới vừa hồi phục.

Tuy nhiên, chờ tin tức bao lâu, thứ mà nàng đợi được lại là tin người của nàng bị tiên đế truy sát, các quan trấn thủ đều thấy gió đổi chiều, thậm chí những người từng hứa hẹn đồng lòng với nàng cũng quay sang ủng hộ tiên đế.

Mọi kế hoạch và sắp đặt của nàng trong nhiều năm đều thành hư không, nàng tuyệt vọng đến mức nhìn chằm chằm bức mật thư mà không thể rơi nước mắt.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Sợ nàng nghĩ quẩn, Lâm Tố gần như luôn theo sát bên cạnh, thu dọn hết các đồ vật trong phòng.

Nàng mất đi cơ hội trở về kinh thành, ngày ngày chìm trong u sầu.

Nàng chán nản bao lâu, Lâm Tố ở bên chăm sóc nàng bấy lâu.

Không biết bao lâu sau, nàng dần tỉnh ngộ.

Cuối cùng, một ngày nọ, nàng nắm tay Lâm Tố, hỏi: “Chàng có muốn cưới ta không?”

Hôn lễ được tổ chức ngay trong khoảng sân nhỏ, không hề giống trong tưởng tượng của Khương Phất Ngọc, không có đông đủ khách mời, cũng không có sự chúc phúc của cha mẹ, chỉ có hai người mặc hồng bào, bái trời đất, từ đó trở thành phu thê.

Đêm tân hôn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-149.html.]

Nàng tựa vào n.g.ự.c hắn, dưới ánh nến, nàng kể cho hắn nghe rất nhiều điều.

“Từ nay, ta sẽ ở đây làm vợ chàng. Nếu chàng muốn ẩn cư làm một nông dân, ta sẽ làm nông phụ, chúng ta sẽ sinh con. Ta không muốn nhiều con đâu, chỉ cần một đứa là đủ rồi. Ta hy vọng đó là con gái, con gái hiền dịu, ta sẽ trang điểm cho nó thật xinh đẹp, giống như chàng, nhất định sẽ rất đẹp.”

Nàng tưởng tượng ra một bức tranh tươi đẹp về tương lai: “Chúng ta sẽ cùng nhìn nó lớn lên. Ta không mong nó thành đạt, chỉ mong nó mạnh khỏe bình an, rồi chàng và ta sẽ cùng nhau già đi, trăm tuổi cùng nằm trong một mộ, như bao nhiêu người dân bình thường khác.”

Khi ấy nàng thật sự quyết định sẽ sống cả đời tại đây.

Trong ngôi làng Đào Nguyên xa rời thế tục, nàng thật sự đã sống như những lời mình đã nói, học được cách thích nghi với cuộc sống trong làng, chẻ củi, đốt bếp, nấu cơm, học cách giao thiệp với người làng, học theo những gia đình khác, khai khẩn một mảnh vườn nhỏ trước cửa nhà, trồng một ít rau quả tươi.

Nhưng chưa kịp khai khẩn vườn, nàng đã cảm thấy buồn nôn, sa sẩm mặt mày, thậm chí suýt ngất.

Nàng như có linh cảm, tự mình bắt mạch, quả nhiên phát hiện bản thân đã mang thai hai tháng.

Hai người vừa trở thành cha mẹ, tràn ngập hạnh phúc.

Lâm Tố thậm chí còn xin phép nghỉ làm, ngày đêm ở bên nàng, sợ nàng ngã, cấm nàng làm việc nặng, mỗi buổi sáng khi nàng thức dậy hắn đều cẩn thận dìu nàng.

Sống giữa núi non không biết ngày tháng trôi qua, Khương Phất Ngọc cảm nhận từng ngày sự lớn lên của đứa trẻ trong bụng.

Thời gian rảnh rỗi, nàng học hỏi kinh nghiệm chăm sóc trẻ từ các phụ nữ khác trong làng, tự tay may quần áo cho con. Cuộc sống thanh bình tươi đẹp khiến nàng dần quên đi sóng gió đẫm m.á.u nơi kinh thành.

Cho đến khi người thân tín từ kinh thành tới, nàng vẫn đang may một chiếc mũ nhỏ cho đứa con tương lai.

Nhận được tin tiên đế lâm trọng bệnh, các vương gia nổi loạn, kim thêu đ.â.m vào tay nàng, m.á.u rơi xuống mảnh vải.

Nàng thẫn thờ nhìn giọt máu, rất lâu, rất lâu...

Có lẽ ông trời không muốn nàng được sống yên bình, hoặc số phận đã định, Khương Phất Ngọc vốn không thể trở thành một người bình thường.

“Chàng hận ta cũng được, dù chàng có hận ta, ta cũng không hối hận.”

Khương Phất Ngọc cảm thấy cả cơ thể như đông cứng lại, “Nếu ta không trở về, sau khi tiên đế băng hà, các chư hầu sẽ tranh giành, thiên hạ rối loạn. Ta thân là công chúa, ta có trách nhiệm giữ gìn hòa bình cho thiên hạ. Ta thừa nhận ta chưa buông bỏ dã tâm của mình, ta muốn quay về kinh thành, ta muốn ngai vàng.”

“Ta đã phụ chàng, chàng hoàn toàn có quyền hận ta. Ta không có mặt mũi nào để quay lại tìm chàng, nhưng vì muốn đoàn tụ gia đình, muốn A Chiêu trở về bên cạnh ta, ta vẫn ép chàng quay về bên ta…”

Giọng của Lâm Tố đột nhiên trở nên sắc bén: “Ta không hận nàng vì điều đó!”

Khương Phất Ngọc ngẩng đầu nhìn hắn, thấy hắn đã lại khóc.

Loading...