Cha mỹ nhân của ta hắc hoá rồi - Chương 177
Cập nhật lúc: 2025-04-22 03:53:09
Lượt xem: 34
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Dao cam chịu nhắm mắt, không phản kháng nữa. Khối ngọc bội trong tay cô rơi xuống, phát ra một tiếng vang thanh thoát.
...
Từ khi Khương Dao tỉnh dậy, vẫn luôn rầu rĩ, đến cả đồ ăn ngon cũng không thể cứu nổi tâm trạng cô.
Lâm Xuân rõ ràng thấy điện hạ nhà mình không khoẻ, nhưng lại không cho họ gọi ngự y. Có lẽ điện hạ bị đau đầu và mệt mỏi do vết thương chưa lành. Thêm vào đó, khi tỉnh dậy không thấy Lâm Tố và Khương Phất Ngọc bên cạnh nên mới có chút tâm trạng.
Những đứa trẻ thường có xu hướng bám người thân. Khương Dao không phải là đứa trẻ lớn lên ở cung đình, nên cũng không thân thiết với cung nữ. So với những đứa trẻ lớn lên trong hoàng cung, Khương Dao giống một đứa trẻ ở dân gian hơn, cô cũng bám bố mẹ nhiều hơn.
Lâm Xuân cố ý tìm người đến cung Cảnh Nghi để báo tin Khương Dao đã tỉnh lại, mong rằng nữ đế và lang quân sẽ trở về an ủi điện hạ.
Nhưng tiếc thay, hai người họ đang bận rộn điều tra gián điệp của người Hồ, bận đến chân không chạm đất, căn bản không có thời gian để quay lại.
Lâm Tố đã ở phòng hình ngục suốt một ngày đêm, thẩm vấn những người Hồ mới bị bắt. Sớm nhất thì cũng phải đến tối mới có thể quay về cung Phượng Nghi.
Khương Phất Ngọc chỉ dặn dò ngự y và cung nữ chăm sóc tốt cho Khương Dao, và hứa sẽ dành thời gian bên cô sau khi bận rộn những ngày này.
Người Hồ dám cấu kết với thân vương và các trọng thần của Nam Trần, toan tính điều khiển triều chính. Khương Phất Ngọc không thể nào nuốt trôi nỗi tức giận này. Những ngày qua, quan lại trong triều có thể mường tượng được điều gì sắp xảy ra. Có lẽ không bao lâu nữa, sau biến cố Nguy Dương, Nam Trần và người Hồ sẽ lại đối đầu tiếp theo.
Sau khi Khương Dao phát hiện kẻ đứng sau Khương Triều là người Hồ, cô cũng đã đoán được điều này . Nhưng tiếp theo đó không phải là chuyện của cô, mà là trách nhiệm của Khương Phất Ngọc và những vị tướng lãnh trong triều đình.
Là một công chúa mới tám tuổi, Khương Dao chẳng có tư cách gì để tham gia vào việc quân sự trọng đại.
Cô ngồi thẫn thờ bên khung cửa sổ, ngắm nhìn cây hoa trong sân ngày một vươn cao.
Thời gian đổi thay, mùa xuân rồi lại hè. So với khi họ mới trở về cung, giờ đây cây cỏ trong sân càng thêm tươi tốt, chim chóc cũng nhiều hơn hẳn.
Có mấy con sẻ đang ríu rít làm tổ trên mái hiên, kêu líu lo không ngừng.
Lâm Xuân bưng chén thuốc đã sắc xong đến bên Khương Dao: “Điện hạ, người hãy uống thuốc đi, bệ hạ không thể đến được lúc này, buổi tối lang quân mới về, người đừng chờ nữa.”
Khương Dao vốn sợ vị đắng, nhưng khi cô thẫn thờ thì đầu óc như trống rỗng, chỉ nghe theo lời Lâm Xuân, ngoan ngoãn uống hết chén thuốc, sau đó mới chậm rãi nhận ra ý trong lời nói của Lâm Xuân, có lẽ nàng tưởng cô đang chờ Khương Phất Ngọc và Lâm Tố.
Nhưng thật ra không phải vậy.
Chỉ là cô lại mơ thấy cảnh trong ngục tối kiếp trước, vẫn chưa thoát khỏi bàng hoàng.
Trong mơ, cô bị giam cầm trong căn phòng chật chội, không phân biệt ngày đêm, mơ hồ bị tra khảo, khắp người đầy vết thương, mỗi ngày đều sống trong sợ hãi, không biết ngày nào sẽ chết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-177.html.]
Cô kéo tay áo lên, nhìn chằm chằm vào cánh tay trắng trẻo của mình, vẫn còn nhớ rõ hình ảnh đôi tay đầy m.á.u khi đó, dường như vẫn cảm nhận được cơn đau âm ỉ trên cơ thể.
Cô đưa chén thuốc lại cho Lâm Xuân, rồi súc miệng.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Khương Dao cũng đã nghe Lâm Xuân kể lại, Khương Phất Ngọc đã ra lệnh bêu tất cả người hầu trong phủ Tương Dương Vương ngoài phố, chỉ để lại một mình Khương Triều trong thiên lao chưa bị định đoạt.
Có lẽ, Khương Phất Ngọc thật sự định tha cho hắn…
Tâm tư Khương Dao trào dâng. Nếu Khương Phất Ngọc vì tình xưa mà tha cho Khương Triều, để hắn từ thiên lao mà thoát ra, bản thân cô đã c.h.ế.t ở kiếp trước cũng không thể nhắm mắt.
Nếu Khương Triều còn sống, đời này của cô sẽ không bao giờ yên ổn.
Không biết đã qua bao lâu, Khương Dao cuối cùng cũng quyết định, cất tiếng gọi: “Hoà Thanh…”
Hòa Thanh nãy giờ vẫn ngồi xổm trên cột xà dưới mái hiên, thích thú quan sát chim sẻ ấp trứng. Nghe thấy tiếng gọi của Khương Dao, hắn nhảy xuống từ trên cao, xuất hiện trong tầm mắt cô, “Điện hạ có điều gì chỉ bảo?”
Khương Dao từ giường bật dậy: “Đi, cùng ta đến thiên lao.”
Lại một lần nữa bước chân vào thiên lao, dẫu cách biệt kiếp này kiếp khác, nhưng với Khương Dao, mới là thời gian vài tháng mà thôi.
Cô nhìn chằm chằm vào căn ngục tối không thấy điểm dừng, trong lòng dâng lên nỗi trống trải.
Thiên lao nằm ngoài cung, thường giam giữ các trọng phạm của triều đình.
Gần đây, người Hồ bị bắt đều bị giam ở phòng hình ngục, những kẻ còn lại liên quan đến vụ án gia tộc Lý và đồng bọn đều bị giam tại đây. Khương Phất Ngọc điều động binh lính canh giữ nghiêm ngặt.
Khi thấy công chúa xuất hiện, đám lính canh ngạc nhiên: “Điện hạ, thiên lao là nơi ô uế, thân phận điện hạ cao quý, sao lại đích thân đến đây?”
Khương Dao hít sâu, mùi ẩm mốc và âm u tràn vào mũi, gợi lên những ký ức không mấy vui vẻ. Cô không kìm được mà che mũi lại.
“Tương Dương Vương bị giam ở đây sao?”
“Đúng vậy,” lính canh ngập ngừng hỏi, “Điện hạ muốn vào trong sao?”
Khương Dao gật đầu.
“Những ngày gần đây mẫu hoàng và triều thần bận rộn đối phó với người Hồ, không thể đích thân xử lý việc của Tương Dương Vương. Hơn nữa…”
Cô hạ giọng, “Vương gia và mẫu hoàng là tỷ đệ, vì tình xưa nghĩa cũ, mẫu hoàng không tiện ra tay. Nên đã giao cho ta đến đây.”
Lính canh lập tức hiểu ý, đoán rằng cô ám chỉ rằng vì tình thân, nữ đế không tiện ra tay trừng trị Khương Triều, nên cử cô đến thay mặt xử lý kín đáo.