Cha mỹ nhân của ta hắc hoá rồi - Chương 182

Cập nhật lúc: 2025-04-22 03:53:54
Lượt xem: 70

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Phất Ngọc cầm lấy bát thuốc, chuẩn bị uống cạn, nhưng khi đôi môi vừa chạm vào bát, nàng bỗng đột ngột ngẩng đầu lên.

Bạch Ân chợt nhận ra ánh mắt của Khương Phất Ngọc đang nhìn mình một cách kỳ lạ, tim bà thắt lại trong một khoảnh khắc.

“Bạch Ân,” Khương Phất Ngọc đặt bát thuốc xuống, “Ngươi đã ở bên trẫm bao lâu rồi?”

Không đợi bà trẫm trả lời, nàng tự nói tiếp: “trẫm nhớ khi trẫm lên bốn tuổi, ngươi đã được phân vào cung của hoàng hậu, chăm sóc trẫm, dạy lễ nghi, giúp trẫm nhập môn chữ nghĩa, đọc thơ. Trong lòng trẫm, ngươi không chỉ là một người thân mà còn là một vị thầy.”

Khương Phất Ngọc mỉm cười dịu dàng: “Những ngày qua, trẫm thường nhớ lại thời thơ ấu. trẫm còn nhớ cung của hoàng hậu có một chiếc xích đu, sau khi đại tỷ lấy chồng, trẫm hay ngồi đó, ngươi đứng phía sau đẩy xích đu cho trẫm. Cảnh tượng ngày xưa ấy, thật đáng nhớ biết bao.”

Nghe nàng kể lại khung cảnh đầm ấm đó, mồ hôi lạnh bắt đầu rịn ra sau gáy Bạch Ân. “Nếu bệ hạ muốn, có thể bảo người dựng một chiếc xích đu trong sân.”

Nhưng Khương Phất Ngọc không đáp lời, chỉ tiếp tục: “trẫm nhớ ngươi khi xưa tuy ít nói, nhưng không lạnh lùng và vô cảm như bây giờ. Đúng là thời gian trôi qua, con người đều thay đổi.”

Bạch Ân đáp lời: “Bệ hạ nói đùa rồi, thần không còn trẻ, tính tình thay đổi cũng là bình thường.”

“Bạch Ân.”

Khương Phất Ngọc bỗng lạnh lùng nói: “Trẫm đối xử với ngươi không tốt sao?”

Không gian trong điện trở nên yên lặng lạ thường, chẳng rõ từ khi nào, tất cả cung nữ đều đã bị lui ra ngoài, chỉ còn lại hai người họ.

Bạch Ân ngẩng phắt lên, chỉ thấy Khương Phất Ngọc lạnh nhạt đổ bát thuốc vào chậu hoa bên cạnh.

“Sau khi trẫm đăng cơ, trẫm lập tức điều ngươi về bên mình, cho làm nữ quan phụng thị trước ngự tiền. Nếu ngươi muốn, trẫm có thể để ngươi xuất giá trong vinh quang. Thế nhưng…”

Đôi mắt bà ánh lên nỗi buồn đau, “Tại sao lại phản bội trẫm?”

Đôi mắt Bạch Ân đỏ hoe, cô trẫm chỉ biết nhìn chằm chằm vào Khương Phất Ngọc, không thốt nên lời.

“Hoa Bình Ai.”

Khương Phất Ngọc mở lời: “Thứ ô uế ấy, đã len lỏi vào tận cung cấm rồi.”

“Người biết trẫm có vết thương cũ, lại nắm được thang thuốc của trẫm không nhiều. Người có thể tự do ra vào cung cấm lại càng ít. Những ngày qua, trẫm đã lần lượt loại trừ, nghi ngờ cả Từ Phương Phi, rồi đến các cung nữ khác, cuối cùng mới nghi ngờ đến ngươi, rồi mới bắt đầu điều tra ngươi!” Khương Phất Ngọc nghiêm giọng, “Tại sao ngươi làm vậy?”

Bạch Ân bám chặt vào bàn, suýt nữa thì ngã gục.

Khương Phất Ngọc bắt đầu nghi ngờ và điều tra từ bao giờ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-182.html.]

Là hôm nay, hay hai ngày trước?

Có lẽ là từ hôm Tương Dương Vương qua đời…

Đó cũng là ngày Khương Phất Ngọc và Lâm Tố cãi nhau trước thiên lao, khiến cơn giận bùng lên làm nàng phát bệnh.

Điều này làm người khác tưởng rằng giữa hai người đã nảy sinh hiềm khích, tạo cho Bạch Ân cơ hội thuận lợi để bỏ thuốc, hòng khiến Khương Phất Ngọc ra lệnh xử tử Lâm Tố. Như vậy, Khương Phất Ngọc sẽ trở thành kẻ thù g.i.ế.c cha của công chúa, khiến mẹ con bất hòa…

Nào ngờ, từ ngày đó, từng cử chỉ của Bạch Ân đã bị nữ đế giám sát chặt chẽ.

“Bắt đầu từ khi nào…” Bạch Ân run run, đôi môi đã mất đi sự bình tĩnh, “Người bắt đầu nghi ngờ thần từ khi nào?”

Khương Phất Ngọc nhìn chằm chằm vào mắt cô ta: “Ngươi trả lời ta trước, vì sao!”

Bao nhiêu năm tình nghĩa, bà không hiểu nổi vì sao Bạch Ân lại làm ra những chuyện như vậy!

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Bạch Ân bật cười.

Tiếng cười điên dại vang lên, toàn thân bà ta run rẩy trong tiếng cười.

Từ nhỏ, bà đã ít khi cười, theo hầu bên cạnh Khương Phất Ngọc lại càng nghiêm nghị, luôn giữ nét mặt lạnh lùng, khiến các cung nữ đều vừa sợ vừa ghét.

Nhưng không phải vì bà ta không muốn cười, mà là từ khi Khương Phất Ngọc đăng cơ, mỗi ngày, mỗi đêm, mỗi phút, mỗi giây, bà ta đều sống trong đau khổ đến mức đã quên mất niềm vui là thế nào!

Giờ đây, khi cái c.h.ế.t cận kề, bà ta không còn sợ hãi nữa, vịn lấy bàn mà cười lớn: “Vì con trai của ta. Vì ngươi đã ép ta phải tự tay *khực khực* con trai của mình!”

Khương Phất Ngọc giáng cho bà ta một cái tát.

“Ngươi điên rồi, đó là con hoang của tiên đế!”

“Nhưng nó vẫn là con ruột của ta!” Nước mắt trào ra trên mặt Bạch Ân, “Cả đời này ta chỉ có một đứa con. Nhưng vì ngươi và ngôi vị của ngươi, ngươi bắt ta tự tay *khực khực* nó. Nó là m.á.u mủ của ta, ta đã mang nặng đẻ đau suốt mười tháng, vậy mà chỉ vì một câu nói lạnh lùng của ngươi, ta phải tự tay nhấn chìm nó!”

“Nó còn nhỏ như vậy, chính tai ta nghe tiếng khóc của nó dần ngừng lại, cuối cùng biến mất, ngươi có biết ta đau đớn thế nào không, cả đời ta không bao giờ tha thứ cho chính mình!”

Khương Phất Ngọc bước tới, túm lấy cổ áo của bà trẫm: “Khi ngươi mang thai, trẫm đã bảo ngươi sớm bỏ đi, ngươi nói đứa bé đã thành hình, nếu bỏ sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, nên trẫm mới đồng ý cho ngươi sinh. trẫm còn hứa rằng nếu ngươi sinh con gái, trẫm sẽ để ngươi nuôi nấng. Nhưng đó là hoàng tử! trẫm vẫn cho phép ngươi tự xử lý nó, rồi lại bỏ qua quá khứ mà giữ ngươi ở lại cung Cảnh Nghi!”

“Nếu người trẫm biết sự tồn tại của đứa trẻ ấy, nếu nó còn sống, ngôi vị của trẫm sẽ không còn, công chúa sẽ không được công nhận là hoàng đế! Những điều này ngươi cần trẫm phải nói rõ sao?”

Bạch Ân nhắm mắt đau khổ: “Ngươi cũng là một người mẹ, ngươi cũng có con. Mỗi lần ta nhìn thấy công chúa, ta lại nhớ đến đứa con đã mất của mình. Tại sao ngươi có thể ở bên con gái mình, còn ta thì phải chịu cảnh âm dương cách biệt với con trai, chỉ vì tham vọng ích kỷ của ngươi…”

Khương Phất Ngọc lại tát mạnh thêm một cái nữa, khiến khóe miệng Bạch Ân rỉ máu.

Loading...