Cha mỹ nhân của ta hắc hoá rồi - Chương 197

Cập nhật lúc: 2025-04-22 03:54:26
Lượt xem: 48

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tạ Lan Tu hỏi: "Hôm nay điện hạ sao lại có thời gian..."

"Có phải huynh muốn hỏi tại sao ta đến đây không?"

Khương Dao mỉm cười: "Vì Lan Tu ca ca đã viết thư cho ta đó, ta đã đọc từng lá thư một. Ta biết, Lan Tu ca ca nhất định rất nhớ ta, nhưng không thể vào cung, nên khi vết thương lành lại ta đã lập tức ra ngoài tìm huynh."

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Tạ Lan Tu đỏ mặt: "Ta… ta cũng có chút lo lắng cho điện hạ..."

Sau sự cố ở yến tiệc hôm đó, Tạ Lan Tu đã từng nghĩ đến việc lén vào cung tìm Khương Dao.

Cậu không biết tại sao mình lại có ý định tìm cô, chỉ là trong lòng thấp thỏm, sợ rằng cô sẽ vì lo cho cha mà buồn bã, nên muốn ở bên cạnh cô.

Đáng tiếc là cậu bị anh trai Tạ Lưu phát hiện, kéo về.

Sau đó, Tạ Lan Tu nghe cha từ cung truyền tin về, nói rằng đêm hôm đó Khương Dao trốn khỏi cung, cuối cùng bị thương nặng bởi thuốc nổ.

Từ đó cậu luôn cảm thấy bất an, hối hận vì đêm hôm trước không kiên quyết ở lại bên cô.

Khi hắn định vào cung gặp cô, thì cung đã bị phong tỏa.

Những ngày gần đây, nữ đế và cha cô đem quân vây hãm phủ họ Lý và phủ Tương Dương Vương, bắt đầu truy bắt gián điệp Hồ tộc khắp kinh thành, thậm chí việc xuất nhập thành cũng được quản lý chặt chẽ.

Dù có lo lắng cho Khương Dao thế nào, cậu cũng không thể gặp mặt cô.

Cậu nghĩ cô trong cung bị gò bó, nên dạo này cậu cũng thay đổi tính cách, thích nhốt mình trong thư phòng, ra ngoài dạo chơi, thu thập một số thông tin bên ngoài và gửi thư cho cô, mong giúp cô phần nào.

Chỉ là cậu không biết rằng, những lá thư đó hôm qua mới đến tay cô.

Thấy cậu đỏ mặt, Khương Dao cũng không muốn trêu cậu nữa.

Cô quay lại gọi Hòa Thanh, bảo hắn và mấy cận vệ khiêng hai thùng sách trong xe ngựa ra: “Gần đây trong cung bị phong tỏa, huynh không vào cung được, nên ta đã nhờ họ đến thư viện tìm những quyển sách mà huynh từng xem qua, những thứ huynh có thể cần đều ở đây."

Cô vỗ vỗ vào thùng sách: "Thư phòng của huynh ở đâu, ta sẽ bảo người của ta mang vào giúp."

Viện của Tạ Lan Tu khá hẻo lánh, nằm tận góc phủ họ Tạ.

Anh Quốc công tuổi cao, ưa tĩnh lặng nên ở xa khu trung tâm của phủ.

Tạ Lan Tu do được Anh Quốc công nuôi lớn nên viện của hắn cũng gần viện của ông nội hơn.

Khương Dao bảo người khiêng thùng sách đi vòng qua đình viện của Tạ phủ, đến trước thư phòng của Tạ Lan Tu và đặt thùng sách dựa vào góc tường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-197.html.]

“Tạ ơn điện hạ.” Tạ Lan Tu nhìn mái tóc lòa xòa của Khương Dao, ân cần hỏi: “Không biết vết thương của Điện hạ đã hồi phục đến đâu rồi?”

“Vết thương ngoài đã gần khỏi hẳn,” Khương Dao vén tóc lên, gần như không còn thấy dấu vết, “Nội thương thì cần dưỡng thêm nhưng cũng tạm ổn rồi.”

"Vết thương ngoài không đáng ngại, nội thương vẫn quan trọng hơn.

Thương cân động cốt mất trăm ngày mới hồi phục, để tránh để lại di chứng đau đầu sau này, ngự y yêu cầu cô phải uống thuốc suốt ba tháng.

Nhưng Khương Dao cảm thấy ngự y chỉ đang hành hạ mình, cô thấy cơ thể đã khỏe mạnh như xưa, vậy mà họ vẫn bắt cô uống thuốc.

Cô cảm thấy rất bất mãn, tối qua đã định đổ thuốc đi, nhưng khi chuẩn bị thì cha cô lại xuất hiện bất thình lình phía sau, ép cô uống hết thuốc.

Bà v.ú Lưu biết công tử đưa bạn đến, liền gọi người chuẩn bị nước trà. Khi Khương Dao đến, vừa khéo đúng lúc trà được dâng lên.

Hôm nay trời nóng, từ phòng khách đi sang đây cũng đã khiến trán cô đẫm mồ hôi, khát nước, nên cô giơ tay lấy một chén trà uống. Khi vị đắng lan tỏa trong cổ họng, cô bất giác thốt lên, "Ui..."

Trong cung, cô thường uống trà hoa có pha thêm mật ong, còn trà mà bà v.ú Lưu pha hôm nay là trà đen lên men hoàn toàn, vị có phần đậm đắng mà cô chưa quen. Tuy nhiên, cô nhanh chóng làm quen, uống từng ngụm nhỏ.

Nhìn phản ứng của Khương Dao, Tạ Lan Tu có chút do dự. Cậu nhớ rằng khi đến cung Phượng Nghi, Khương Dao đã chuẩn bị cho cậu trà hoa có mật ong cùng một bàn đầy điểm tâm.

Lần này đến lượt cô đến viện của cậu, mà cậu lại chẳng chuẩn bị gì ngoài chén trà nhạt nhẽo này, tự thấy đón tiếp có phần sơ sài.

Khương Dao không nhận ra suy nghĩ của Tạ Lan Tu, sau khi uống vài ngụm trà liền bắt đầu quan sát thư phòng của cậu.

Thư phòng của Tạ Lan Tu rất đơn giản, không có những vật trang trí hoa mỹ. Trên bàn chỉ có bút mực, sách, đèn nến ép lên những bản thảo của cậu.

Khương Dao nhận xét: "Thư phòng của huynh thật giản dị."

Dù đây chỉ là một lời nhận xét bình thường, không có ác ý, nhưng câu nói ấy lại khiến Tạ Lan Tu cảm thấy lúng túng hơn.

Cậu không thích những thứ phô trương, đồ trang trí trong phòng luôn được chọn theo tiêu chí thực dụng, có thể dùng được là tốt rồi. Hắn không ngờ Khương Dao sẽ đến, nên cũng chưa hề chuẩn bị, bút mực sách vở bày lộn xộn, trông có phần bừa bộn.

Cậu đã từng thấy qua thư phòng của Khương Dao.

Thư phòng của cô được các cung nhân bày trí cẩn thận, còn được Lâm Tố chỉnh sửa nhiều lần, bên trong đầy những chạm khắc tinh xảo, treo những vật trang trí quý giá, và có cả bình phong Cửu Khúc chia thành những góc nhỏ tạo nên không gian riêng tư.

So sánh với thư phòng này của cậu, nơi đây trở nên đơn sơ vô cùng.

Tạ Lan Tu không khỏi mím môi. Đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy không thích thư phòng của mình đến vậy, bỗng nghĩ rằng có lẽ nên trang hoàng lại một chút.

Dù không kịp trang trí lại thư phòng, nhưng mật ong trà mà Khương Dao thích vẫn cần phải có.

Tạ Lan Tu liền cầm lấy chén trà từ tay Khương Dao, nói: "Điện hạ, để ta nhờ bà v.ú pha cho người một chén khác nhé."

Loading...