Cha mỹ nhân của ta hắc hoá rồi - Chương 207

Cập nhật lúc: 2025-04-22 03:55:25
Lượt xem: 55

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau đó, hắn nhận ra, Khương Phất Ngọc luôn nói yêu hắn, hóa ra không phải vì phẩm hạnh tốt đẹp của hắn, mà chỉ vì vẻ ngoài này.

Hắn từng nghĩ nội tâm quan trọng hơn tất cả, nhưng không ngờ rằng mất đi ngoại hình thì chẳng còn gì.

Đêm ấy về, Lâm Tố càng nghĩ càng tủi thân, hôm sau liền pha chế một đống thảo dược đắp lên mặt, gần như ngâm mình trong nồi thuốc.

Qua một ngày đêm, hiệu quả đã thấy rõ, nếu tiếp tục vài ngày nữa, hắn tự tin sẽ lấy lại diện mạo ban đầu.

Sự săn sóc bất ngờ của Khương Dao càng khiến Lâm Tố đau lòng, không kiềm được mà cười lạnh.

Quả nhiên, nữ nhân dù là tuổi tác nào, đều là những kẻ nông cạn!

Người ta thường nói, giơ tay không đánh người cười, vậy mà miếng trái cây mà cô tiểu tổ tông Khương Dao đưa đến miệng anh lại dám không ăn, thật là không còn lý lẽ gì nữa.

Tính khí bộc trực của Khương Dao cũng là danh bất hư truyền, thấy Lâm Tố dám tỏ thái độ lạnh nhạt với sự nhiệt tình của mình, đúng là "cho mặt mũi mà không biết quý trọng.", thì nổi giận đùng đùng.

Cô quay phắt người lại, nhét quả táo vào miệng mình, "Thích ăn thì ăn, không ăn thì thôi!"

Lâm Tố: … Trái cây này còn là do hắn gọt đấy.

...

Chùa Bán Sơn nằm trên núi Nam ngoài thành, giữa cảnh núi non sông nước bao quanh, không khí trong lành.

Chùa nằm trên lưng chừng núi, từ xa nhìn lại, ẩn hiện giữa rừng cây xanh ngắt, nên gọi là “Chùa Bán Sơn”.

Chùa này rất linh thiêng, nổi tiếng linh nghiệm trong việc cầu tài và cầu an.

Dọc theo bậc thang đá xanh dài, hai bên là những cây cổ thụ cao lớn. Khí hậu trong núi mát mẻ hơn hẳn trong thành. Gió thổi nhẹ nhàng, tiếng chim hót líu lo, bóng cây đổ dài trên lớp rêu trên bậc đá.

Người đến chùa cầu phúc không đếm xuể, họ dắt theo gia đình, nối tiếp nhau bước lên bậc thang dài, kính cẩn đến bái phật.

Khương Dao chạy nhanh lên trước, chỉ vài bước đã leo lên đến bậc thang, bỏ xa hai người phía sau.

Trước chùa có một cây đa cổ thụ, trên cây treo đầy đồng tiền và dải lụa đỏ, gió thổi qua, khiến cả cây phát ra âm thanh leng keng, làm bầy chim sẻ bay tán loạn.

Khương Dao đi tới gốc cây, nhìn dải lụa phất phơ, ngẩng lên nhìn lũ chim sẻ đang đánh nhau trên cành, lòng nhẹ nhàng phơi phới.

Khi Lâm Tố và Khương Phất Ngọc đến nơi, chỉ thấy Khương Dao đang đứng dưới gốc cây, có chút trầm tư.

Lâm Tố tiến tới hỏi: “A Chiêu đang nghĩ gì vậy?”

Khương Dao suy nghĩ một lúc rồi chỉ vào một chỗ trống dưới gốc cây: “Con thấy ở đây thiếu một thứ.”

“Thứ gì?”

Khương Dao đáp: “Một tấm biển màu xanh, trên đó viết: ‘Ở Chùa Bán Sơn này, tôi nhớ bạn’.”

“…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-207.html.]

Hiển nhiên Lâm Tố và Khương Phất Ngọc đều thấy đây là một ý tưởng kỳ lạ.

Ba người tiến vào chùa, bái phật, dâng hương cầu phúc xong, Khương Phất Ngọc đi vào chùa để trò chuyện với trụ trì.

Trong thời gian này, Lâm Tố dẫn Khương Dao đến xin một chuỗi hạt.

Đây vốn là tràng hạt của các nhà sư chùa Bán Sơn dùng để tụng kinh, ngày ngày được nhà sư cầm trên tay niệm kinh trước Phật, trở thành bùa hộ mệnh có thể bảo vệ trẻ em bình an.

Khương Dao nhớ rằng trên cổ tay của Tạ Lan Tu cũng có một chuỗi hạt tương tự.

Lâm Tố viết ngày sinh tháng đẻ của Khương Dao lên giấy, đưa cho nhà sư, “Xin sư thầy xem giúp, mệnh cách của con gái ta thế nào?”

Nhà sư tóc bạc, nhận tờ giấy, lập tức niệm vài câu “A Di Đà Phật”, chắp tay nói: “Mệnh cách của tiểu thí chủ vô cùng quý giá, là mệnh cách của bậc vương hầu tướng soái, nếu có thể sống đến trưởng thành, sẽ là bá chủ thiên hạ. Chỉ có điều…”

“Vật cực tất phản, mệnh cách quá cao quý mà tiểu thí chủ khó lòng chịu nổi, e rằng vận mệnh sẽ gặp nhiều trắc trở, thậm chí có dấu hiệu yểu mệnh.”

Khương Dao ngồi bên cạnh ông, nghịch chuỗi hạt vừa mới buộc vào cổ tay, nghe những lời ấy thì ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm nhà sư.

Khương Dao đã từng trải qua một kiếp, đương nhiên cô biết ông không phải chỉ nói qua loa.

Sắc mặt Lâm Tố vẫn bình thản, chỉ hỏi: “Chuyện yểu mệnh, có cách nào hóa giải không?”

“Ta không quan tâm liệu nó có thể thành bá chủ hay không, ta chỉ muốn nó được an lành lớn lên.”

Nhà sư nhắm mắt lại, giọng nói vang lên như tiếng chuông trong trẻo giữa núi non: “Thiên đạo vô thường, muôn điều nhân quả, việc ở người mà nên, số mệnh không quyết định tất cả.”

Ông nói sáu chữ: “Tận nhân lực, thính thiên mệnh.”

Lâm Tố vuốt tóc Khương Dao, đôi mắt đen láy phản chiếu bóng tượng Phật ở đằng xa, mỉm cười nói: “Ta luôn tin rằng, con người có thể thắng thiên mệnh.”

...

Trong một ngôi chùa trên núi, vô số ngọn đèn trường sinh thắp sáng dưới tượng Phật, ánh lửa ôm trọn bức tượng giữa gian điện, đối lập hoàn toàn với ánh nắng chiếu vào từ bên ngoài.

Khương Phất Ngọc đứng dưới bức tượng Phật khổng lồ, ánh lửa lấp lánh rọi lên gương mặt nàng, bóng đổ dài trước Phật đài.

Trụ trì của ngôi chùa cầm chuỗi hạt, chắp tay trước ngực: “Đèn trường thọ sẽ cháy trong ba năm, ba năm sau, khi ngọn đèn tắt, bệ hạ sẽ có thể khám phá chuyện kiếp trước.”

“Phải đợi ba năm sao?” Khương Phất Ngọc quay lại, “Không có cách nào nhanh hơn sao?”

“Không còn cách nào khác.”

...

Sau khi gặp lại Khương Phất Ngọc, ba người xuống núi đến Nam Thị để nghe hát.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Dọc con đường Nam Thị, thường có những sân khấu dựng tạm bợ, các diễn viên biểu diễn ngay bên đường, người qua lại reo hò tán thưởng, thỉnh thoảng còn ném đồng xu lên sân khấu.

Người qua lại đông đúc, để Khương Dao có thể thoải mái xem, hai người trực tiếp thuê một phòng ở tầng hai của một tửu quán đối diện, cho Khương Dao có tầm nhìn bao quát.

Loading...