Cha mỹ nhân của ta hắc hoá rồi - Chương 212

Cập nhật lúc: 2025-04-22 03:55:35
Lượt xem: 52

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hắn đã phải sử dụng vô số mối quan hệ để có thể tác động vào ngục giam, giả vờ rằng từ lâu đã có hôn ước và thậm chí đã lén thành gia, nhờ đó mà Lư Vãn Thu mới không phải đi lưu đày.

Lúc đó, trên ngai vàng là Hoàng đế Túc Tông, người không bao dung như Khương Phất Ngọc. Nếu việc này bị phát giác, đó sẽ là tội khi quân, đáng phải c.h.é.m đầu.

Bạch Thanh Bồ suýt chút nữa đã bị cha dùng gia pháp đánh chết.

Nhưng hắn chưa bao giờ hối hận, Lư Vãn Thu đối với hắn là người con gái hắn yêu thuở thiếu thời, cũng là muội muội của người bạn thân, bất kể là vì tình cảm với Lư Vịnh Tư hay là lòng riêng của mình, hắn đều nhất quyết phải làm vậy.

Bạch Thanh Bồ từng là người xem thường học thuyết Khổng Mạnh, nhưng sau khi lấy vợ, lại cư xử giống một người chính nhân quân tử đến kỳ lạ.

Hơn mười năm qua, hắn luôn đối xử với Lư Vãn Thu bằng lễ nghĩa, không hề cưỡng ép, dù đã kết hôn mười năm vẫn chưa động phòng, cũng không nạp thiếp, đến mức mà ở tuổi ba mươi, hắn vẫn chưa có con nối dõi.

“Đã từng nhìn biển rộng, thì chẳng còn màng đến sông suối nữa. Nhưng biển rộng núi cao của nàng là Bất Tuân, còn ta thì tính là gì?”

Bạch Thanh Bồ lau nước mắt, trong cơn say, hắn giống hệt một đứa trẻ bị tổn thương, “Huynh biết không, ta đã nghĩ rằng nếu ta đối xử tốt với nàng mãi như vậy, rồi sẽ có một ngày nàng sẽ cảm động. Nhưng đã mười năm trôi qua, nàng vẫn như xưa, vẫn xem ta như người xa lạ. Thẩm Bất Tuân, ta thực sự rất ghen tỵ với huynh, tại sao huynh không làm gì mà có thể khiến nàng ghi nhớ cả đời… Còn ta, dù đã làm biết bao điều cho nàng, cuối cùng chẳng là gì cả…”

Lâm Tố nghẹn ngào, một câu “xin lỗi” bật ra khỏi miệng.

Nhưng Bạch Thanh Bồ chỉ vỗ vai hắn, “Huynh chẳng làm gì có lỗi với ta cả, Bất Tuân, đừng nói như thế.”

Hắn tự rót cho mình thêm rượu, nước mắt lấp lánh, “Ta cũng chưa từng oán hận huynh, ghen tỵ không đồng nghĩa với oán hận. Khi ta cưới nàng, dù nói rằng không cần nàng phải có gánh nặng gì hay phải vì ta mà làm gì cả, nhưng trong lòng ta vẫn mong đợi một điều gì đó từ nàng, là ta khẩu thị tâm phi. Ta cứu nàng là có mục đích, và khi nàng không yêu ta như ta mong đợi, ta cảm thấy mình đã đánh đổi mà chẳng được gì, nên mới sinh ra oán hận và u buồn.”

“Nhưng những năm qua ta cũng đã hiểu ra, ta vốn dĩ không có quyền bắt buộc người khác phải yêu ai. Nàng đã đáp lại ta bằng việc quản lý mọi công việc trong phủ Trung Dũng Hầu một cách chu đáo, khi mẹ ta ốm nặng, nàng gần như không rời khỏi giường bệnh của bà. Nàng không phải không cảm động, cũng không phải không báo đáp, chỉ là… cách nàng đáp lại khác với cách ta mong đợi.”

“Dù sao đi nữa, ta cũng chưa bao giờ hối hận vì đã cứu nàng.”

Nói rồi, Bạch Thanh Bồ uống cạn ly rượu trong tay.

Bốn người chìm trong im lặng.

Cuối cùng Thượng Quan Cứu lên tiếng, “Thôi được rồi, hôm nay hiếm khi tụ họp ở đây, đừng nhắc lại những chuyện xưa nữa.”

Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, hắn lại không nói thêm được nữa.

Không nhắc đến quá khứ, thì còn nói gì nữa đây?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-212.html.]

Liệu họ có thể như thuở niên thiếu, ngâm thơ bàn luận lý tưởng, nói chuyện trên trời dưới đất nữa không?

Giữa họ bây giờ chỉ còn lại những câu chuyện của quá khứ mà thôi.

Ngày xưa họ có thể nói về thơ văn, về lý tưởng và tương lai. Nhưng hôm nay gặp lại, bạn bè xưa, có người giờ đã nằm dưới ba thước đất, có người bệnh tật quấn thân, có người vì thời gian mà mòn mỏi mất đi nét thanh xuân.

Những thiếu niên từng được các bậc tiên sinh trong Học cung Sùng Hồ cho là nhân tài của đất nước, sau mười năm, như cánh bèo trôi dạt, chẳng làm nên việc gì.

Rõ ràng là những chàng trai ngồi dưới tán cây ngô đồng bàn luận sôi nổi ngày ấy, nào có ngờ đến cảnh hôm nay, họ lại gặp nhau trong hoàn cảnh này.

Bốn người chuẩn bị năm chiếc ly rượu, chiếc còn lại, được đặt yên lặng trên bậc thềm, rót đầy rượu hoa quế mà người ấy yêu thích.

Nơi đó, từng có một người ngồi, mặc áo trắng, dáng gầy cao, không thích nói nhiều, chỉ đợi đến khi người khác nói xong rồi mới lên tiếng.

Có khi lời nói ấy gây bất ngờ, khiến bốn người bạn quay lại nhìn hắn, hắn sẽ chỉ mỉm cười ngượng ngùng, để lộ hai lúm đồng tiền nhỏ.

Những khuôn mặt thân quen, nhưng giờ sao lại xa lạ.

Nếu linh hồn của Lư Vịnh Tư có thể về quê cũ, lẩn quẩn nơi đây, hắn sẽ nhận ra rằng mình là người duy nhất không bị thời gian thay đổi, mãi mãi thanh xuân, mãi mãi đầy sức sống.

Không biết bao lâu trôi qua, Thượng Quan Cứu nâng ly, “Giờ đây, chân tướng năm xưa đã sáng tỏ, Lư gia đã được rửa oan, Thập Thất Lang cũng đã được minh oan sau khi mất. Ly này, kính Thập Thất Lang.”

Mọi người cùng nâng ly.

Lâm Tố nâng chiếc ly của người đã khuất, rót rượu xuống đất.

Trời xanh đất rộng, như gửi lòng kính trọng đến linh hồn của Lư Thập Thất Lang.

Khương Dao ăn uống no nê một nửa, chợt nhớ ra rằng đã nửa ngày rồi cô chưa gặp đại cha của mình.

Cô phủi bụi trên tay, chào một tiếng với Tạ Lan Tu rồi nhảy xuống ghế, chuẩn bị đi tìm Lâm Tố.

Mặc dù có nữ quan và cận vệ bảo vệ Khương Dao, nhưng Lâm Tố khi dẫn con gái ra ngoài vẫn luôn giữ chút lý trí cuối cùng, chỉ uống một chút rượu nhẹ, không dám say.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Nếu không thì khi Khương Phất Ngọc biết chuyện, hắn coi như gặp đại họa đến nơi rồi.

Ngô Trác ngàn chén không say, uống rượu mạnh mà vẫn chẳng hề hấn gì, còn Thượng Quan Cứu thì không uống rượu. Người duy nhất trong buổi tiệc say mềm chính là Bạch Thanh Bồ, kẻ tình trường thất bại, thực sự muốn mượn rượu giải sầu, đúng là một đứa trẻ đáng thương.

Loading...