Cha mỹ nhân của ta hắc hoá rồi - Chương 215

Cập nhật lúc: 2025-04-22 03:55:42
Lượt xem: 59

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thời gian trôi nhanh, Lâm Tố giờ đã là lang quân trong cung cấm, là lang quân duy nhất của nữ đế. Trong dân gian, câu chuyện tình yêu của họ được truyền tụng khắp nơi, rằng họ hòa thuận hạnh phúc. Con gái của họ, tiểu công chúa, nay đã chín tuổi, đáng yêu lanh lợi, ai nhìn vào cũng thấy ghen tỵ.

Dù trong lòng nàng vẫn chưa bình lặng, nhưng nàng cũng không còn gì để mong đợi.

Điều nàng có thể làm, chỉ là lặng lẽ chôn sâu tình cảm này vào đáy lòng, đến khi già, đến khi chết, và cuối cùng, theo xác nàng nằm yên trong quan tài.

Nghe nàng nói, Lâm Tố gật đầu: "Cũng tốt, nếu sau này cần gì, có thể vào cung tìm ta. Muội là muội muội của Vịnh Tư, cũng xem như muội muội của ta, có chuyện gì cứ nói."

Hai người lại nói thêm vài câu khách sáo, cuối cùng cũng đến chính viện, Lư Vãn Thu phải vào tiếp đãi khách khứa.

Trước khi chia tay, Lư Vãn Thu gọi hắn lại, chân thành chúc phúc: "Vãn Thu chúc lang quân và bệ hạ ân ái bền lâu, đầu bạc răng long."

Lâm Tố ngạc nhiên không hiểu sao nàng lại đột nhiên nói những lời này.

Lư Vãn Thu cười ngượng ngùng: "Năm xưa chuyện của lang quân và bệ hạ, ta cũng có góp một phần. Thiệp mời mà lang quân bị bệ hạ trả lời, đều là ta đã đem ra. Nói ra thì ta cũng xem như nửa phần mối mai. Làm mối thì tất nhiên mong nhìn thấy mối duyên mình tác hợp có được hạnh phúc."

Vừa chia tay với Lư Vãn Thu, quay người lại, Lâm Tố đã bị cô nhóc Khương Dao đợi sẵn ở góc tường chặn lại.

Cô bé khoanh tay lại, đứng chắn giữa đường như một con hổ dữ, kiêu căng hống hách, mũi hếch lên trời, tỏ vẻ vô cùng bất mãn với cha mình.

Lâm Tố không nhịn được cười: "Tiểu tổ tông, ai chọc giận con thế?"

Khương Dao giận dữ chỉ tay vào anh: "Con nhìn thấy hết rồi! Cha vừa nói chuyện với người kia như thế nào, nếu mẹ biết thì phải làm sao!"

Lư Vãn Thu chính là người tình cũ của Lâm Tố!

Khi Khương Dao đến tìm cha mình, vừa hay nhìn thấy cảnh Lư Vãn Thu quỳ trước mặt Lâm Tố, rồi Lâm Tố đỡ cô ấy đứng dậy, chỉ đi một đoạn ngắn mà lại nói chuyện thật lâu.

Khương Dao núp ở góc tường, móng vuốt cào vào rêu trên tường, trong đầu chỉ nghĩ đến mẹ mình ở trong cung không ra ngoài dự tiệc, lo sợ cha làm gì không đúng mực ở đây.

Lâm Tố cười, véo má cô: "Ta nói chuyện với nàng ấy thì sao? Con không hài lòng với nàng ấy sao? Người ta còn từng bế con đấy."

Nghĩ đến chuyện này Khương Dao càng tức, chẳng phải là khi xảy ra chuyện án Sùng Hồ, Lâm Tố không nói không rằng mà nhảy xuống hồ, làm cô sợ khóc không ngừng, khóc đến nỗi phải để Lư Vãn Thu bế mới thôi.

Thường thì cô không bao giờ để người lạ bế mình. Thêm vào đó, khi đó cô đâu biết chuyện giữa Lư Vãn Thu và cha mình!

Khương Dao tức đến nỗi phồng cả hai má lên, Lâm Tố càng véo càng cảm thấy độ đàn hồi tuyệt vời, rất vui tay.

Rất nhanh, hắn đã phát hiện ra cách chơi mới: ấn nhẹ bên trái để đẩy không khí sang bên phải, rồi ấn nhẹ bên phải để đẩy không khí trở lại bên trái.

Lâm Tố chơi vui đến quên cả trời đất, không nhận ra hai cái má phồng của cô bé càng lúc càng to, gần như sắp nổ tung.

Rồi cuối cùng, Khương Dao thật sự bùng nổ: "Đừng động vào mặt con!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-215.html.]

Mèo con giận thì cũng biết cào người đấy!

Lâm Tố thấy mình đùa đủ rồi, không dám trêu chọc cô bé thêm nữa.

Hắn thu tay lại, định xoa đầu cô, nhưng chưa kịp chạm vào thì Khương Dao bỗng kéo tay áo hắn lên ngửi, càng trừng mắt lên: "Cha còn uống rượu nữa!"

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Uống rượu rồi còn đi tìm Lư Vãn Thu, tội đã nặng càng nặng thêm!

Khương Dao đẩy hắn ra: "Tránh ra, người đầy mùi rượu, đừng đụng vào con!"

Nói xong, cô lôi khăn tay ra, điên cuồng lau mặt nơi vừa bị hắn chạm vào, ra vẻ phải phân rõ giới hạn với hắn.

Lâm Tố: "..."

Xem ra là tức giận thật rồi…

Lâm Tố thở dài, cuối cùng cúi người xuống, nghiêm túc giải thích: "A Chiêu, cha và nàng ấy không nói gì nhiều, nàng ấy là muội muội của Vịnh Tư, vừa nãy chỉ là cảm ơn cha đã giúp huynh trưởng nàng ấy giải oan, nói vài câu khách sáo thôi, cha thực sự không làm chuyện gì có lỗi với mẹ con."

Khương Dao lạnh lùng nhìn hắn, thời điểm tốt nhất để giải thích đã bị hắn dùng để véo má cô.

Giờ mới giải thích, muộn rồi!

Khương Dao tỏ vẻ không tin: "Thật sao?"

Lâm Tố đập tay lên n.g.ự.c đảm bảo: "Thật mà."

Khương Dao lại đổ thêm dầu vào lửa: "Không làm chuyện xấu thì không sợ ma gõ cửa. Nếu không làm chuyện xấu, cha cũng không sợ con nói với mẹ là cha nói chuyện riêng với phụ nữ khác!"

"Chuyện giữa ta và nàng ấy, mẹ con đều biết, mẹ sẽ không để ý đâu."

Lâm Tố cười lắc đầu, nghĩ thầm con gái đúng là còn trẻ con.

Nhưng trước đây, Khương Dao cũng từng thấy hắn nói chuyện với Lư Vãn Thu, đâu thấy cô hăng hái bảo vệ mẹ mình như vậy.

Lâm Tố vừa nghĩ vừa không cười nổi nữa.

Hắn nhận ra một điều – thời gian gần đây hắn không có mặt, tình cảm giữa 2 mẹ con Khương Dao và Khương Phất Ngọc, đã tiến triển rất nhanh, tốt hơn trước đây nhiều.

Khương Dao gần gũi mẹ hơn, nên tự nhiên cô bé cũng bắt đầu nỗ lực giữ gìn sự ổn định của gia đình ba người bọn họ.

Thế nhưng, Lâm Tố không thấy an lòng, mà đầu tiên hắn lại cảm thấy nguy cơ chưa từng có.

Hắn hiểu rằng, thân là cha, dù có đối xử tốt với con đến đâu, cũng không thể so sánh với tình cảm mẹ con. Con cái được sinh ra từ bụng mẹ, từng gắn bó với mẹ, nên tự nhiên sẽ gần gũi mẹ hơn.

Lâm Tố vất vả nuôi dưỡng Khương Dao, mới khiến cô bé thân thiết với mình hơn một chút. Hắn vẫn tự hào về điều này, nhưng chỉ sau vài tháng, mẹ cô bé đã nhanh chóng làm lung lay vị trí của hắn.

Loading...