Cha mỹ nhân của ta hắc hoá rồi - Chương 221
Cập nhật lúc: 2025-04-22 03:56:43
Lượt xem: 60
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cô nhìn kỹ khuôn mặt cậu, xác nhận rằng giờ không còn nhìn rõ các dấu vết cô đã vẽ tỉ mỉ trong lúc trò chơi cờ năm quân, mới buông Tạ Lan Tu ra, nhảy xuống bàn, lấy khăn tay lau tay.
"Xong rồi!"
Chưa kịp lau sạch, cô bỗng giật mình, một bóng đen to lớn phủ lên cô.
Cô ngẩng đầu lên, Tạ Lan Tu cười mỉm với cô, nụ cười ấy thật đẹp, hàng mi dài đổ bóng che đi đôi mắt, tạo ra một vẻ gì đó hơi u ám. Cậu mỉm cười, vươn tay về phía cô… lòng bàn tay đầy mực.
Phát Tài meo lên một tiếng, chú mèo tinh khôn, dường như cũng nhận ra sự náo nhiệt, sợ rằng mực bẩn sẽ dính lên bộ lông trắng tinh cao quý của mình, vội lẻn đi xa.
Giọng nói vang vọng bên tai: "Điện hạ…"
Tim Khương Dao đập mạnh, cô buông tay, khăn tay rơi xuống chiếu.
Cậu ta dám phản công!
…
Chẳng mấy chốc, cả hai đều đứng bên bồn nước, nhìn đối phương có hai cái dấu tay to tướng trên mặt, mũi nhỏ nước lấm tấm.
Họ nhận ra một vấn đề rất nghiêm trọng.
Mực Khương Dao dùng để viết chữ đã bị Lâm Tố thay thành mực Huy Châu, một loại mực danh tiếng của thương nhân Huy Châu với độ tin cậy cao, đắt tiền, chất lượng thượng hạng, khó phai, và… không thể rửa sạch!
Nếu dính ở nơi khác còn đỡ, đằng này lại dính ngay trên mặt!
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Khương Dao cầm chiếc gương đồng nhỏ, vừa tỉ mỉ ngắm nghía gương mặt mình vừa cố tỏ ra độ lượng với hai người ngồi đối diện bên bàn: "Cứ cười đi, con tuyệt đối sẽ không giận đâu, một chút cũng không giận đâu… á!"
Nhưng nét mặt cô bé đã đen xì, khuôn mặt cũng đen sì, trông giống như đang ngầm cảnh cáo rằng: "Nếu 2 người dám cười, con sẽ cắt đứt quan hệ cha con/mẹ con với 2 người ngay lập tức."
Hai dấu tay đen sì trên mặt chiếm trọn gương mặt nhỏ nhắn của cô bé. Tuy bây giờ biểu cảm của Khương Dao rất nghiêm túc, nhưng sự nghiêm túc ấy vẫn xen chút ngộ nghĩnh, khiến hai người lớn phải gồng mình để không bật cười.
Lâm Tố bị Khương Phất Ngọc ngắm một hồi lâu. Hai người thề rằng mình thực sự không muốn cười chút nào.
Dưới bàn, cả hai cứ ngắt vào đùi nhau để nén lại nụ cười đang sắp bật ra.
Mặc dù Khương Dao còn nhỏ, nhưng ngay cả trẻ con cũng cần được tôn trọng.
Là cha mẹ, họ càng phải tôn trọng con, tuyệt đối không nên cười nhạo, làm tổn thương lòng tự trọng của con khi con khám phá thế giới…
…trừ khi không thể nhịn nổi.
…Phì! Một tiếng cười nho nhỏ bật ra, không rõ ai là người phá vỡ trước.
Sau đó, tiếng cười rộ lên như dòng thác, nhanh chóng lan khắp đại sảnh, tiếng cười giòn tan vang vọng khắp phòng.
Lâm Tố và Khương Phất Ngọc thật sự không thể nhịn được nữa, bỏ cả đũa, đập bàn cười nghiêng ngả.
Họ thề rằng, họ chỉ là vừa nhớ lại vài chuyện vui, hoàn toàn không có ý cười nhạo Khương Dao.
Hoàn toàn không có!
Nhưng dường như cô bé Khương Dao đã hiểu nhầm điều gì đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-221.html.]
"Bộp!" Khương Dao đặt chiếc gương xuống bàn, quay đầu bỏ đi.
"Đợi đã, A Chiêu!"
Lâm Tố vội vàng đuổi theo, giữ cô bé lại ngay trước cửa, cung kính mời cô về bàn: "Cơm còn chưa ăn xong, con định đi đâu?"
Khương Dao quay đầu, không nhìn đến mâm cơm trên bàn, từng chữ một lạnh lùng đáp: "Con no rồi!"
Lâm Tố phát hiện má cô bé hơi phồng lên, khóe mắt đọng lại chút lệ, dấu hiệu rõ ràng cho thấy cô bé sắp giận.
Không chỉ giận, mà còn có chút ấm ức.
Lâm Tố vội vuốt ve đầu cô bé, an ủi: "Tam lang nhà họ Tạ thật là, A Chiêu nghịch ngợm thì cũng thôi đi, nhưng cậu ấy nên biết chừng mực, không nên hùa theo A Chiêu nghịch ngợm. Nhìn mặt đầy mực thế này, A Chiêu ra ngoài thế này còn gặp ai được?"
Dù nói vậy, nhưng Lâm Tố trong lòng thừa biết, Tạ Tam lang là người hiền lành, nghiêm túc, không bao giờ làm chuyện quá đáng nếu không bị ai xúi giục.
Chắc chắn là Khương Dao gây chuyện trước, chứ cậu bé kia cũng chẳng tự dưng bôi mực lên mặt cô bé.
Lâm Tố nhẹ nhàng lau sạch những giọt lệ trên khóe mắt Khương Dao.
Nhìn khuôn mặt đầy mực của con gái, Lâm Tố nghĩ đến thỏi mực tốt mà hắn đã gửi đến Đông Nghi cung, biết sớm cô nhóc này không biết trân trọng, phung phí như thế, có lẽ hắn không nên đưa thỏi mực xịn cho con.
Hắn cúi người, khẽ dùng ngón tay kỳ cọ má cô bé, đến mức da thịt cô bé ửng đỏ.
"Đau quá!" Khương Dao rơm rớm nước mắt.
Nghe tiếng than thở của con, Lâm Tố vội dừng tay.
Dù đã cố sức kỳ cọ, nhưng hắn chỉ tẩy được lớp mực ngoài, còn phần thấm sâu vào da thì không thể làm sạch hết được.
Lâm Tố quay sang nhìn Khương Phất Ngọc, nhún vai bất lực.
Khương Phất Ngọc thôi cười, uống một ngụm trà cho bình tĩnh lại.
Cô thấy Lâm Tố kỳ cọ mạnh mà không hiệu quả, liền đề xuất một cách khác: "Hay là thử dùng giấm xoa lên mặt xem sao, nghe nói giấm có thể làm mờ vết mực."
Khương Dao mím môi, sờ lên mặt, phàn nàn: "Giấm hôi lắm."
Khương Phất Ngọc và Lâm Tố nhìn nhau ngao ngán.
Chính cô bé là người nghịch ngợm bôi đầy mực lên mặt mình, rồi lại là người chê giấm có mùi hôi, không muốn dùng để tẩy mực.
Cuối cùng, người không chịu nổi hai dấu tay đen lớn trên mặt rồi tự mình cáu kỉnh cũng là cô.
Vị tiểu công chúa này thật sự là khó chiều.
Tính tình của Khương Phất Ngọc và Lâm Tố đều khá tốt, không biết là vị tiểu công chúa này kế thừa từ ai.
Nhưng dù cô bé có khó chiều đến đâu, cô bé vẫn là con ruột của họ, cũng chính họ đã chiều hư cô bé, nên giờ có trách cũng đành chịu.
Lâm Tố hít một hơi, nói: "Vậy để người ta pha giấm vào nước ấm, mùi sẽ nhạt hơn nhiều, rửa một chút thôi, nhanh lắm, A Chiêu cố gắng chịu chút là xong."
Khương Phất Ngọc cũng đồng tình: "Phải thử xem sao chứ. Rửa mặt xong có thể dùng lan hương ủ mặt, sẽ không còn mùi nhiều đâu."