Cha mỹ nhân của ta hắc hoá rồi - Chương 224
Cập nhật lúc: 2025-04-22 03:56:50
Lượt xem: 54
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ánh nắng chiếu lên gương mặt trắng trẻo của Tạ Lan Tu, bóng lá lay động trên khuôn mặt mịn màng như bánh nếp, khiến người ta muốn cắn một miếng.
Đây là lần đầu tiên họ gặp lại nhau kể từ lần cả hai vẽ mực lên mặt nhau. Lúc này, gương mặt của Tạ Lan Tu cũng đã được tẩy sạch hoàn toàn.
Chỉ nghĩ đến chuyện hôm đó, mặt Khương Dao đã thấy đau. Tạ Lan Tu thật sự không nương tay chút nào, vết mực đó, cha mẹ cô chà xát cả nửa ngày mới gột sạch.
Nhưng làm sao Tạ Lan Tu có thể rửa sạch mực trên mặt dễ dàng như vậy?
Tạ Lan Tu đáp: “Dùng rượu và xà phòng, rửa một cái là sạch ngay. Còn điện hạ thì sao?”
Khương Dao xua tay: “Đừng nhắc nữa, ta phải dùng giấm chà nửa ngày.”
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Tội nghiệp cho lớp da của cô, suýt nữa bị chà đến tróc ra.
“Huynh mau đến đẩy ta đi.”
Tạ Lan Tu tiến đến phía sau cô, nhẹ nhàng đẩy xích đu, không dám dùng lực quá mạnh, giữ cho xích đu ở độ cao không làm cô ngã đau.
Nhớ đến dấu tay hôm đó trên mặt Khương Dao, Tạ Lan Tu không nhịn được bật cười: “Vậy sau này điện hạ còn chơi cờ vây không?”
Khi xích đu lên cao, Khương Dao đưa tay ra như muốn chạm vào lá cây trên đầu: “Sao lại không chơi? Chỉ cần không dùng mực là được.”
Sau sự cố đó, Khương Dao có chút sợ hãi, đã bảo người cất hết mực tốt vào kho, chỉ để lại mực bình thường trên bàn.
Cô thì thầm: “Cha mẹ ta cười ta cả buổi vì chuyện này, Lan Tu, ngươi không bị ai cười chứ?”
“Không có,” Tạ Lan Tu đáp, “Hôm đó về nhà, ta cố ý đi vào bằng cửa hông, ngoại trừ bà v.ú trong viện, không ai thấy ‘tác phẩm’ của điện hạ.”
Khi nói đến từ “tác phẩm”, Tạ Lan Tu nhấn mạnh giọng, giữ tay xích đu và hỏi tiếp: “Nhưng rốt cuộc hôm đó A Chiêu viết gì trên mặt ta vậy?”
Nhớ đến hai chữ mình đã viết lên mặt cậu, Khương Dao hừ lạnh: “Ta nói là không nói cho ngươi thì sẽ không nói, huynh đừng có mong, gọi ta là A Chiêu cũng vô ích, không nói là không nói!”
Ngay sau đó, trong tiếng lá xào xạc, có một giọng nhẹ nhàng vang lên bên cạnh cô: “A Chiêu…”
Tim Khương Dao chợt đập mạnh, cô ngẩng đầu lên nhìn, thấy tiểu lang quân với đôi môi đỏ mọng, hàm răng trắng ngà và ánh mắt lấp lánh như nước mùa thu, nhìn cô đầy quyến rũ.
Cậu cầm dây xích đu, chớp mắt với cô: “A Chiêu, nói cho ta biết đi, được không?”
...Khoan đã!
Tạ Lan Tu… đang làm nũng sao?
Nhận ra điều này, Khương Dao khẽ mở miệng.
Rõ ràng mới đây thôi, cậu vẫn còn là một tiểu lang quân chỉ cần chọc nhẹ cũng đỏ mặt cơ mà!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-224.html.]
Sao cậu lại học được chiêu này rồi!
Nghĩ kỹ lại, cô mới nhận ra đã lâu rồi không thấy Tạ Lan Tu đỏ mặt.
Tính cách của Tạ Lan Tu thay đổi quá nhanh, bộ dạng hiện giờ của cậu, giống như bóng dáng trong tâm trí của Khương Dao, không khác mấy so với Tạ Lan Tu mà cô từng gặp ở kiếp trước.
Thật đáng ghét, sao thời gian của nam nhân lại trôi qua nhanh như vậy chứ, người con trai dễ đỏ mặt kia cô còn chưa chơi chán mà!
Không biết bao lâu sau, xích đu dừng lại.
Chưa kịp nói gì, một tiếng khóc to vang lên, cắt ngang cuộc trò chuyện của họ.
...
Tô Bồi Phong là người vào cung muộn nhất.
Khi thánh chỉ truyền đến phủ công chúa, Dương Thành công chúa vô cùng bất an.
Khương Thanh Ngọc nhiều lần xin rút lại chỉ nhưng đều bị từ chối, tình thế cấp bách đến mức nàng đã mời Thái hậu vào cung để thay Tô Bồi Phong xin giúp, hy vọng hoàng thượng có thể thu hồi ý chỉ, mời người khác làm thư đồng của công chúa.
Thấy Dương Thành công chúa quá lo lắng, Khương Phất Ngọc cũng không muốn ép buộc.
Nàng đành mời hai mẹ con vào cung để hỏi ý kiến của họ.
Khương Thanh Ngọc quỳ xuống, tha thiết van xin: “Thần chỉ có một đứa con gái, làm mẹ, không mong con mình danh cao vọng trọng, chỉ mong con được bình an vui vẻ, có thể mãi mãi ở bên cạnh mình, ngày ngày gặp mặt, xin hoàng thượng hãy thu hồi thánh chỉ!”
Không muốn ép buộc ai, Khương Phất Ngọc đã phần nào d.a.o động, nhưng vừa quay đầu lại, bà nhìn thấy ánh mắt thoáng thất thần của Tô Bồi Phong, có vẻ như đang mơ hồ suy nghĩ điều gì.
Vì vậy, nàng quay sang hỏi Tô Bồi Phong: “Bồi Phong, trong lòng con cũng nghĩ như vậy sao? Nếu con cũng muốn ở bên mẹ, trẫm sẽ chọn người khác.”
Tô Bồi Phong gần như không chút do dự đáp: “Bệ hạ, Thần nữ nguyện ở lại Đông Nghi Cung làm thư đồng của công chúa.”
Khương Thanh Ngọc giật mình quay lại: “Con im miệng ngay!”
Khương Phất Ngọc thở phào nhẹ nhõm: “Nếu Bồi Phong đã nói như vậy, hoàng tỷ không cần phải cầu xin nữa. Tỷ một lòng muốn giữ con lại bên mình, nhưng cũng nên hỏi qua ý kiến của con bé. Bồi Phong muốn vào Đông Nghi Cung, vậy cứ để con bé ở lại cung.”
Rời khỏi Cảnh Nghi Cung, Khương Thanh Ngọc cảm thấy cả người như mềm đi. Tô Bồi Phong tiến lên định đỡ mẹ, nhưng khi quay lại nhìn con gái đang theo sau mình, nàng giơ tay lên, dường như muốn tát cô, Tô Bồi Phong theo phản xạ nhắm mắt lại.
Nhưng nỗi đau mong đợi không xuất hiện, Khương Thanh Ngọc chỉ khẽ chạm vào khuôn mặt cô, thở dài: “Con làm như vậy sẽ hại c.h.ế.t cả nhà, con có hiểu không?”
“Tại sao chứ, hoàng thượng rộng lượng, ngài ấy có thể dung thứ cho công chúa Tân Thành, tha thứ cho Khương Nguyệt, tại sao mẹ lại nghĩ ngài ấy không thể dung thứ cho chúng ta?”
Tô Bồi Phong không hiểu, rút tay khỏi tay mẹ: “Mẹ à, không phải ai cũng muốn sống cuộc đời ẩn dật như mẹ, trốn trong nhà làm con rùa rút cổ. Tại sao con không thể vào Đông Nghi Cung? Giờ ai cũng muốn làm thư đồng của công chúa, tại sao con lại không thể?”
Khương Thanh Ngọc nhìn Tô Bồi Phong hồi lâu, rồi lắc đầu nói: “Con không hiểu.”