Cha mỹ nhân của ta hắc hoá rồi - Chương 234

Cập nhật lúc: 2025-04-22 03:57:12
Lượt xem: 46

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cậu dường như muốn nở một nụ cười với cô, nhưng chỉ nhếch môi rất gượng gạo.

Nhìn thấy bộ dạng của cậu, lòng Khương Dao thắt lại.

Anh Quốc Công là người thân thiết nhất với Tạ Lan Tu, khi ông qua đời, lòng cậu chắc chắn không thể thoải mái.

Khương Dao thậm chí còn không dùng đến bậc đỡ ngựa mà nhảy xuống, nắm c.h.ặ.t t.a.y cậu, nhận ra tay cậu lạnh đến đáng sợ.

Khương Dao cau mày, giữ chặt lấy hai tay cậu, nhét vào trong áo lông cáo của mình, “Tay của ca ca lạnh quá, đừng đứng ngoài gió nữa, vào nhà mau!”

Tạ Lan Tu như một con rối gỗ, để mặc cô dắt vào trong.

Khương Dao đã quen thuộc Tạ phủ từ lâu, như nhà của mình, trong khu vườn mùa đông tĩnh mịch, các băng trắng tang lễ treo trong nhà bay phất phới, người hầu mặc đồ tang, quét tuyết trong sân.

Khương Dao tiến thẳng về phía viện của Tạ Lan Tu, nhưng chưa đến đó, đôi tay dần ấm lên của Tạ Lan Tu lại nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, kéo cô vào một viện khác.

“Ca ca?”

Khương Dao ngạc nhiên, ngẩng đầu quan sát bố trí trong sân, nơi đây dường như chỉ là một phòng tạp vụ của nhà họ Tạ, cỏ dại mọc khắp nơi, không có người hầu canh giữ.

Vào bên trong, Tạ Lan Tu nói: “Điện hạ có thể cho lui những người hầu không?”

Có lẽ vì mấy ngày nay không nghỉ ngơi tốt, giọng cậu hơi khàn.

Khương Dao không hiểu ý, tuy có phần nghi hoặc, nhưng vì tin tưởng cậu, vẫn phất tay cho người lui xuống.

Tạ Lan Tu buông tay Khương Dao ra, đi mở cửa phòng tạp vụ, khi cửa mở ra, bụi bặm bay vào, phả vào một luồng không khí ngột ngạt.

Khương Dao vô thức đưa tay che miệng và mũi.

“Đây là đâu vậy?”

“Là thư phòng của tổ phụ trước đây.” Tạ Lan Tu quay đầu nhìn cô, nói: “Nhưng sau này tổ phụ già đi, không thích đọc sách nữa, nơi này đã lâu không có ai lui tới.”

Tạ Lan Tu phất tay quạt đi đám bụi trước mặt, đi thẳng vào trong.

Khương Dao ngước mắt quan sát bốn phía, đây đích thị là một thư phòng, những chiếc kệ sách xếp dài, trên đó là vô số cuốn sách cổ không tên.

Chỉ là quá lâu không có ai tới, lớp bụi đã phủ dày.

Tại sao lại đưa cô đến đây?

Khương Dao nhìn bóng dáng gầy gò của Tạ Lan Tu, có chút lo lắng, “Lan Tu… huynh ổn chứ?”

Tạ Lan Tu không trả lời, cứ thế bước tới trước, đến một chiếc hộp gỗ, lẩm bẩm: “Ngày đó, khi Túc Tông tại vị, thiên vị Trần phi, Trần phi sinh hoàng trưởng tử, tính tình đố kỵ, kiêu căng, lộng quyền, ngày ấy, trong chốn hậu cung, Ninh phi là người đẹp nhất, vì thế mà nhiều lần bị hãm hại, lúc đang mang thai, thức ăn của bà bị bỏ độc, suýt nữa không sinh được ra đứa bé.”

Ninh phi chính là mẫu thân của Khương Phất Ngọc, ngoại tổ mẫu ruột của Khương Dao. Sau khi Khương Phất Ngọc đăng cơ, truy phong bà làm thái hậu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-234.html.]

Khương Dao càng cảm thấy không ổn, “Lan Tu, tại sao huynh lại kể cho ta những chuyện này?”

Tạ Lan Tu ngừng một chút, rồi lại tiếp tục: “Sau đó, Ninh phi qua đời khi sinh con, Trần phi không muốn Hoàng đế nhìn thấy vật nhớ người, liền thiêu hết tất cả các bức họa và di vật của Ninh phi trong cung, nhưng khi đó tổ phụ từng lấy từ cung ra một bức tranh về cung phi, đó là bức chân dung duy nhất còn lại của Ninh phi.”

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Tạ Lan Tu tìm thấy cuộn tranh, một cuộn tranh lớn, ôm trong tay, nhìn Khương Dao nói: “Điện hạ, có muốn xem thử ngoại tổ mẫu của mình trông như thế nào không?”

Ánh mắt của cậu trong veo, như tuyết trên mái hiên.

Khương Dao mở cuộn tranh ra, đồng tử co lại, cuộn tranh trong tay rơi xuống đất.

Sau khi trở về từ Tạ phủ, Khương Dao gần như cả đêm không chợp mắt, hôm sau trong giờ học cô cũng thẫn thờ, bị đánh phạt cũng không thấy đau, làm Ngô Trác tức giận không thôi.

Tan học, Tô Bồi Phong tiến đến hỏi: “Điện hạ bị làm sao thế, có phải bị cảm lạnh không, trông sắc mặt không được tốt?”

Nói rồi, Tô Bồi Phong ân cần đưa tay sờ trán cô, “Lạ thật, cũng không sốt mà.”

Khương Dao lắc đầu, bảo cô đừng nghĩ lung tung.

Thượng Quan Hàn đứng bên cạnh nói: “Có lẽ là nhớ Tạ Tam ca ca rồi, hôm qua muội ấy từ Tạ phủ về, vẫn tâm trạng bồn chồn thế này.”

Nghe cậu nhắc đến Tạ Lan Tu, Khương Dao không nhịn được giơ tay đ.ấ.m cậu, “Câm miệng!”

Thượng Quan Hàn lập tức né đi: “Xem kìa, động đúng chỗ rồi chứ gì, nóng mặt rồi!”

Khương Dao lấy nắm tuyết nhét vào mặt cậu.

Bị Thượng Quan Hàn trêu chọc như vậy, cô càng thêm không yên lòng, bèn xin nghỉ hai ngày, chạy vào thư viện tra cứu tư liệu.

Đêm đó, Khương Dao vẫn mất ngủ, suy nghĩ một hồi, không nhịn được, đứng dậy chạy ra ngoài.

Nửa đêm, Lâm Tố bị đánh thức từ trong tẩm cung, khi nghe tin Khương Dao đến tìm, lòng hắn chợt chùng xuống, linh tính có điều chẳng lành. Khương Dao tìm hắn vào giờ này, chắc chắn là có chuyện không hay.

Hắn nhanh chóng khoác áo, mở cửa, thấy Khương Dao ngồi trên bậc thềm, ôm một cuộn tranh còn dài hơn cả người cô. Gió lạnh rít qua, cô cuộn mình trong chiếc áo choàng, trông như một quả bóng nhỏ run rẩy.

Lâm Tố ngạc nhiên: "A Chiêu, muộn thế này sao con lại đến đây?"

Khương Dao hít mũi, giọng lơ mơ như bị gió làm lẫn lộn, "Cha, Có vài bí mật khiến con lo lắng, nửa đêm không ngủ được."

Cô chạy vào trong phòng, ra hiệu cho các cung nữ lui xuống, rồi ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của cha dưới ánh đèn, như muốn nói lại thôi.

Lâm Tố hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Khương Dao mở lời ngay: "Cha, năm đó vì sao cha lại rời kinh thành?"

Trước đây họ đã từng tâm sự, Lâm Tố có vẻ như đã kể hết mọi thứ, nhưng thực tế một nửa là thật, một nửa là giả, không ít lần hắn nói dối con gái bằng những lời bịa đặt.

Bí mật lớn nhất vẫn luôn bị hắn chôn chặt trong lòng, giấu kín với Khương Dao, thậm chí… có lẽ cả với Khương Phất Ngọc và tất cả mọi người trên thế gian.

Loading...