Cha mỹ nhân của ta hắc hoá rồi - Chương 253
Cập nhật lúc: 2025-04-22 03:58:08
Lượt xem: 35
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cuối cùng, họ đã tới nơi rồi!
May mắn thay, do rảnh rỗi, Tạ Lan Tu đã ghi nhớ hết bản đồ rừng núi gần kinh thành, biết rằng ở đây có vách đá và thác nước.
Vì trời mưa, xung quanh chỉ toàn tiếng lộp độp của nước, làm cậu khó nhận biết được âm thanh của dòng chảy. Sau một hồi len lỏi trong rừng, cuối cùng cậu cũng tìm được phương hướng.
Người Hồ sinh ra ở phương Bắc, chắc chắn không biết bơi. Chỉ cần họ nhảy vào dòng nước, Tạ Lan Tu hoàn toàn tin tưởng có thể đưa Khương Dao thoát thân.
Không chần chừ, Tạ Lan Tu ôm chặt Khương Dao và nhảy vào thác nước.
Gió và tiếng nước gào thét bên tai, sau cảm giác lơ lửng ngắn ngủi, thân hình Khương Dao nặng nề đập xuống mặt nước.
Dòng nước xiết chảy cuồn cuộn, Khương Dao nín thở, theo bản năng cố gắng đẩy tay lên phía trên, một bàn tay vẫn nắm chặt lấy cô, và cô cũng gắng sức muốn tiến gần về phía cậu.
Nhưng nước lũ cuốn theo đá vụn và gỗ mục ập đến, cô không biết thứ gì vừa đập vào, chỉ cảm thấy đau nhói sau gáy rồi mất đi toàn bộ ý thức.
…
“A Chiêu…”
“A Chiêu…”
Khi Khương Dao tỉnh dậy, cô đang nằm trên bãi cỏ ven nước, đầu được quấn bằng mảnh vải bị xé ra, Tạ Lan Tu đặt cô trên đùi, nhẹ nhàng đánh thức cô.
Mưa đã tạm ngừng, nhưng những đám mây đen vẫn đang cuồn cuộn ở chân trời, báo hiệu sẽ sớm có thêm một trận mưa lớn.
Toàn thân Tạ Lan Tu ướt sũng, tóc xõa xuống, khuôn mặt thiếu niên gần trong gang tấc, ánh mắt đầy lo lắng. Thấy cô mở mắt, cuối cùng cậu cũng lộ ra vẻ vui mừng.
Khương Dao chớp mắt bối rối, cơn đau dần dần quay trở lại.
Ngay lập tức, cô hít vào một hơi vì đau.
Toàn thân Khương Dao đau nhức, vết thương do cành cây cào, vết trầy xước khi ngã, cùng với nội thương do tác động của dòng nước lũ cuồn cuộn.
Hai chỗ đau nhất là chân và đầu cô. Một chỗ bị va vào bậc đá, một chỗ bị đập vào đá trong nước.
Cô đã sống trong cung được chiều chuộng bao năm nay, rất lâu rồi chưa từng trải qua cơn đau thịt da thế này.
Mắt cô tức khắc ngấn lệ, yếu ớt lên tiếng: “Lan Tu ca ca, ta đau quá…”
Thực ra, Tạ Lan Tu cũng chẳng khá hơn là bao, trên trán cậu có mấy vết bầm tím, có lẽ là do va chạm phải thứ gì đó trong nước.
Trên mặt cậu có một vết rạch dài vẫn đang rỉ máu, là vết cào của gai khi cậu chạy trốn trên núi. Tạ Lan Tu cũng là một công tử cao quý, làm gì đã từng chịu qua những thương tổn thế này?
Nhưng trước mặt Khương Dao, cậu phải giữ bình tĩnh.
Nghe Khương Dao than đau, Tạ Lan Tu nhẹ nhàng vuốt trán cô, an ủi: “Không sao đâu, A Chiêu, đám người kia tạm thời đã bị cắt đuôi rồi!”
“Ta vừa sơ cứu qua vết thương trên đầu muội, đã cầm được máu. Ven nước không an toàn, chúng ta phải rời đi ngay. A Chiêu, giờ muội có thể ngồi dậy được không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-253.html.]
Nếu để người Hồ truy đuổi theo dòng nước, hoặc nếu lũ trên núi dâng lên, thì họ sẽ gặp nguy hiểm.
Khương Dao ngấn lệ cố gắng ngồi dậy, nhưng cơn đau ở bắp chân khiến cô vừa khẽ động đã lập tức tuôn nước mắt.
Tạ Lan Tu dịu dàng lau sạch bụi cát trên mặt cô, “Đừng sợ, A Chiêu, chịu đựng một chút nhé.”
Cậu cúi người xuống, “Ta sẽ cõng muội đi.”
Trên sườn núi là một khu rừng cổ thụ dày đặc, lá cây um tùm, tán cây che khuất bầu trời, sau cơn mưa, những giọt nước từ lá cây nhỏ xuống lộp độp, tiếng chim ríu rít vọng lại từ những nơi không thấy bóng. Thỉnh thoảng, một con chim lớn bay qua, đậu trên cành cây kêu lên một tiếng ghê rợn.
Trên núi không có đường đi, Tạ Lan Tu cõng Khương Dao, chật vật len lỏi trong rừng cây.
Khương Dao nằm rạp trên lưng Tạ Lan Tu, giống như khi cậu vừa dẫn cô chạy thoát mạng.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Nước mưa thấm ướt quần áo cô, Khương Dao vừa thấy chóng mặt lại có chút lạnh, đành ôm chặt hơn vào người Tạ Lan Tu, hy vọng có thể hấp thụ chút hơi ấm từ anh.
Tạ Lan Tu cũng nhận ra hành động của cô, liền nói: “Điện hạ, đừng sợ, vượt qua ngọn núi này, đến vùng thung lũng, chúng ta có thể tìm thấy làng mạc. Cố gắng lên một chút nhé…”
Chàng trai mười sáu tuổi đã dần trưởng thành, tấm lưng cậu vững chắc và đáng tin cậy.
Những năm qua, Khương Dao nhìn Tạ Lan Tu lớn lên từng chút, giống như cành liễu mới nhú, vươn mình và trưởng thành.
Mặc dù kiếp trước cô đã chứng kiến sự trưởng thành của cậu, nhưng khi trải qua lần nữa, nhìn cậu từ một cậu bé ngại ngùng trở thành chàng thiếu niên, cô vẫn cảm thấy khó tin.
Khương Dao nghĩ thầm, tính cách của Tạ Lan Tu thật tốt. Hôm nay cậu chỉ ra ngoài dạo chơi ở chùa Bán Sơn, vô tình bị cuốn vào cuộc tranh đấu, suýt chút nữa mất mạng, sau khi thoát khỏi nguy hiểm lại lạc mất các hộ vệ, rơi vào hoàn cảnh khắc nghiệt này, vậy mà vẫn bình tĩnh để an ủi cô.
Tính cách của cậu vẫn ôn hòa, như kiếp trước.
Khương Dao được cậu cõng đi, bất giác cảm thấy cảnh tượng này quen thuộc, có chút mơ hồ: “Lan Tu, huynh còn nhớ, ta cũng từng cõng huynh như thế này không…”
Đó là một ngày tuyết lớn, cô đã cõng Tạ Lan Tu về nhà.
Con đường dài trong cung, nhìn mãi cũng không thấy điểm cuối.
Cô bước đi khó nhọc, giẫm trên lớp tuyết, phía sau là những dấu chân lúc sâu lúc cạn.
Người phía sau im lìm, đầu nghiêng xuống bên cạnh cô, trong hoàng cung phủ đầy tuyết, tĩnh lặng không tiếng động.
Khương Dao đơn độc bước đi rất lâu, dường như nghe thấy tiếng thở dài yếu ớt sau lưng, như gió thoảng bên tai, “Điện hạ, bỏ ta xuống đi…”
Cô cố chấp lắc đầu.
“Không.”
“Tạ Lan Tu, huynh đừng nghĩ đến việc bỏ rơi ta.”
…
Tạ Lan Tu ngẩn người, “Có thật sao?”
“Ta chỉ đùa huynh thôi,” Khương Dao khúc khích cười, “Lan Tu, ta chỉ muốn huynh nói chuyện với ta thôi. Trong rừng yên ắng quá, chẳng có ai nói chuyện, ta sợ.”