Cha mỹ nhân của ta hắc hoá rồi - Chương 256
Cập nhật lúc: 2025-04-22 03:58:15
Lượt xem: 36
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dù may mắn thoát khỏi nước, thì giữa núi rừng hoang dã, nào là rắn, thú, côn trùng, muỗi mòng. Vừa rồi đã có binh sĩ trong khi tìm kiếm b.ắ.n hạ được một con hổ dữ, điều này báo hiệu rằng lũ trẻ có nguy cơ gặp nguy hiểm cao.
Họ mong Khương Phất Ngọc chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất.
Khương Phất Ngọc ra lệnh: “Phải tìm cho ra công chúa và Tạ lang quân.”
Nàng cầm đèn, tự mình dẫn đầu đoàn quân tìm kiếm.
Dưới mưa lớn, khuôn mặt nàng trắng bệch như tờ giấy, tóc tai rối bời dính trên mặt, toàn thân đầy bùn và nước.
Khương Phất Ngọc không tin vào kết cục tồi tệ đó.
Hôm nay là sinh nhật của Khương Dao, qua ngày này, cô sẽ tròn mười hai tuổi, cô tuyệt đối không thể gặp chuyện.
Con gái nàng không thể gặp chuyện.
Khương Dao nhất định đã lên bờ, đang ở một nơi nào đó chờ nàng.
Khương Dao chắc chắn vẫn an toàn.
Khương Phất Ngọc không dám nghĩ theo hướng khác, sợ mình không thể tiếp tục. Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, nàng cảm giác như đã trải qua rất lâu.
Nàng buộc bản thân phải tin rằng Khương Dao vẫn ổn, kiếp trước nàng đã để mất Khương Dao một lần, nếu Khương Dao lại gặp chuyện, nàng không dám tưởng tượng mình sẽ làm gì.
Nàng cố gắng bước đi, nhưng đi suốt cả ngày, sức lực dần cạn kiệt, khi leo lên dốc, đôi chân không còn sức, bất ngờ ngã ngửa ra sau, binh lính phía sau không kịp đỡ, để nàng lăn xuống dốc.
“Bệ hạ!”
Mọi người vội vàng chạy tới đỡ nàng dậy, lúc này cánh tay nàng bị gai đ.â.m rách, mặt đầy vết xước nhỏ.
Nước chảy ròng ròng trên mặt, không còn phân biệt được là nước mắt hay nước mưa, hòa lẫn với máu, nhuộm đỏ cả quần áo.
Nàng cố gắng đứng dậy nhưng không còn chút sức lực, mọi người đành phải hợp sức nâng nàng lên.
“Bệ hạ, ngài không thể tiếp tục đi nữa, ngài phải quay về nghỉ ngơi!”
Binh lính thay phiên nhau mỗi ngày ba lượt, còn Khương Phất Ngọc từ sáng đến tối không ăn không uống, sức lực đã cạn kiệt.
Những lời khuyên nhủ vang vọng bên tai, nhưng Khương Phất Ngọc dường như không nghe thấy gì.
Đôi mắt nàng đỏ ngầu, màn mưa mờ mịt khiến những ngọn đèn tìm kiếm trong núi trở nên nhạt nhòa, chỉ còn một ánh sáng rực rỡ, không bị gió mưa dập tắt, giống như ngọn hải đăng giữa biển khơi dẫn lối ngư dân trở về.
Ngọn lửa trong tim đốt cháy, thiêu rụi linh hồn.
Dù cơ thể Khương Phất Ngọc lạnh buốt, nhưng tận sâu trong linh hồn nàng lại nóng rực.
Nàng chỉ tay về phía đó, hỏi: “Đó là đâu?”
Thị vệ đáp: “Là chùa Bán Sơn.”
Quay đi quay lại, nàng đã tìm kiếm ở đây nửa ngày, cuối cùng lại trở về chỗ này.
Nàng yếu ớt nói, “Đưa ta qua đó.”
Xa xa, ánh đèn trước Phật dẫn đường.
Nghe lệnh nàng, mọi người vội vàng hợp sức đưa nàng vào chùa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-256.html.]
Chùa Bán Sơn sau khi bị người Hồ tấn công, hậu điện đã bị thiêu rụi, các nhà sư phải mất cả ngày mới dọn dẹp sạch những *thê thỉ* trước cửa chùa.
Mọi người đưa Khương Phất Ngọc vào trong điện, chưa kịp thở phào vì tìm được chỗ trú mưa thì đã phát hiện ra Khương Phất Ngọc đã rơi vào trạng thái hôn mê vì mất máu.
Một cành cây sắc nhọn đã xuyên qua eo của Khương Phất Ngọc, tạo nên một vết thương sâu hoắm đáng sợ. Vết thương này khá kín, trước đó gần như không ai phát hiện ra.
Giữa đêm mưa bão trong núi sâu, hiểm nguy bủa vây khắp nơi. May mắn là trong chùa có các tăng nhân hiểu biết về y thuật, trước khi thầy thuốc đến, họ đã giúp nàng rút cây gậy đ.â.m sâu vào thịt ra ngoài.
Trong cơn mê man, Khương Phất Ngọc không thể phân biệt được đâu là nỗi đau của thể xác và đâu là cơn đau của linh hồn.
Nàng nằm trên đệm thiền, xung quanh mọi người bận rộn cuống cuồng.
Khương Phất Ngọc ngước mắt lên, ánh nhìn hướng về tượng Phật được tôn cao.
Phật từ bi, tượng Phật vàng dưới ánh đèn rực rỡ chói lọi, Khương Phất Ngọc đưa tay về phía tượng Phật, nhưng lại bị một cô bé nhỏ kéo lại.
Đó là cô bé bảy, tám tuổi, đứng trước mặt Khương Phất Ngọc.
Hình ảnh cô bé như trùng khớp với quá khứ và hiện tại.
Cô bé mặc chiếc váy xanh, thân hình nhẹ nhàng, trông thật đáng thương, môi khẽ mấp máy nói với Khương Phất Ngọc: “Mẹ, con phải đi rồi.”
Khương Phất Ngọc nhìn cô bé đầy ngơ ngác, “A Chiêu, con nói gì vậy?”
Cô bé lùi lại một bước, đứng trước tượng Phật, trong lòng bàn tay Phật tổ cầm một đóa sen, miệng mỉm cười từ bi. Cô bé cũng mỉm cười y như vậy.
“Con phải đi rồi,” cô bé lặp lại, chỉ tay về phía Phật tổ phía sau, “Con đến để từ biệt mẹ. Người phải ở lại đây, phải sống tốt.”
Nói rồi, cô bé nhảy lên đóa sen trong lòng bàn tay Phật tổ, không quay đầu lại. Khương Phất Ngọc chợt mở bừng mắt.
“A Chiêu—”
“Bệ hạ tỉnh lại rồi!”
Khương Phất Ngọc vẫn đang nằm trong chánh điện của chùa, mưa bên ngoài đã bắt đầu ngớt, nhưng trời sáng trắng, đêm đã qua đi.
Tượng Phật vẫn ngồi đó, tay nâng đóa sen vàng chói, nụ cười hiền hòa.
Đôi mắt Khương Phất Ngọc đầy tơ máu, tóc xõa rối bù, cả người tiều tụy không còn sức sống.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Lời đầu tiên nàng hỏi là: “Đã tìm thấy chưa?”
Người hầu lưỡng lự.
Trong đêm mưa to gió lớn, mắt thường khó nhìn rõ đường, muốn tìm hai người chẳng khác gì mò kim đáy bể.
Người hầu thấy bà nhìn chằm chằm, đành phải cố gắng trả lời: “Bệ hạ, quân đội vẫn đang tìm kiếm trong núi, trời đã sáng, mưa cũng đã ngớt, hy vọng là... có thể tìm thấy công chúa.”
Nhưng sau một đêm, liệu họ còn sống không?
Khương Phất Ngọc chống tay ngồi dậy, người hầu vội vàng nói: “Bệ hạ, y sư dặn ngài không được tùy tiện di chuyển, hôm nay ngài không nên ra ngoài nữa.”
Hắn muốn ngăn Khương Phất Ngọc bước ra ngoài, tình trạng của nàng thực sự rất tồi tệ.
Nàng bước đi chậm chạp, như một người già yếu, cũng giống một đứa trẻ tập đi. Nàng không đi ra ngoài mà từng bước tiến về phía tượng Phật, đờ đẫn nhìn vào pho tượng.
Giây sau, nàng quỳ xuống trước đệm thiền.