Cha mỹ nhân của ta hắc hoá rồi - Chương 257

Cập nhật lúc: 2025-04-22 03:58:17
Lượt xem: 44

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Phất Ngọc trước giờ chỉ quỳ trước tổ tiên cha mẹ.

Nàng không quỳ đất trời, cũng không quỳ thần Phật.

Nhưng giờ đây, nàng cúi đầu xuống đất, dập đầu từng cái một, m.á.u từ trán nàng chảy xuống.

“Cầu xin ngài...”

Nước mắt nàng tuôn rơi, “Cầu xin ngài trả lại con gái cho ta, có được không…”

Nàng dập mạnh đầu xuống đất.

Người hầu muốn đến gần nhưng lại bị dáng vẻ của nàng làm cho sợ hãi.

Máu từ trán nàng rơi xuống từng giọt, nàng không biết điều này có tác dụng hay không, nhưng chỉ khi con người tuyệt vọng tột cùng, họ mới tìm đến thần Phật.

“Cầu xin ngài, phù hộ cho con gái của ta, để nó có thể bình an vượt qua tai kiếp này…”

“Ta nguyện dâng cả giang sơn, mạng sống của mình, từ nay về sau, sẽ quy y nơi ngài…”

Nàng dập đầu từng cái, cuối cùng, người hầu không chịu nổi nữa, còn chưa kịp hành động thì đã có người khác tiến lên phía trước.

Người đó túm lấy cánh tay của Khương Phất Ngọc, kéo nàng từ dưới đất lên, giữ chặt vai nàng, ép nàng đối diện với mình.

“A Chiêu đâu?”

Khương Phất Ngọc nhìn người trước mặt, sững sờ.

Đó là khuôn mặt mà nàng đã không gặp trong suốt ba năm.

Sau ba năm ở biên giới, dung mạo của Lâm Tố không thay đổi nhiều, chỉ là dáng vẻ có chút mệt mỏi, phong trần.

Sau khi người Hồ gửi gián điệp xuống phía nam tấn công Khương Phất Ngọc, chẳng bao lâu sau, chúng đã vội vã gửi thư đe dọa Lâm Tố.

Nhận được thư, hắn lập tức giao quyền chỉ huy quân đội cho Lư Tử và Từ Huy, rồi ngày đêm lên đường về nam, nhưng rốt cuộc vẫn chậm một bước.

“A Chiêu… nó…”

Khương Phất Ngọc nhắm mắt lại, cắn chặt môi, nàng không thể trả lời được.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Làm sao nàng có thể nói với Lâm Tố rằng nàng đã lại một lần nữa không thể chăm sóc tốt cho A Chiêu?

Lâm Tố run rẩy đưa tay lên, một cái tát giáng thẳng vào mặt nàng.

Khương Phất Ngọc ngã xuống đất, một vệt m.á.u lập tức xuất hiện ở khóe miệng.

“Ta đã tin tưởng lại lần nữa, trao A Chiêu cho nàng chăm sóc. Thế mà… mới có ba năm thôi…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-257.html.]

Hắn rút kiếm ra, “Nếu A Chiêu có chuyện gì, lần này ta sẽ không nương tay.”

Nói xong, hắn buông tay khỏi Khương Phất Ngọc, mặc nàng ngã xuống đất, rồi quay người lao vào cơn mưa.

Trong căn nhà tranh đơn sơ, bên trong đang đốt than, một cậu bé khoảng hai tuổi đang cầm một con búp bê gỗ cũ kỹ, vịn vào mép giường, bi bô những âm thanh trẻ thơ, đôi mắt to tròn ngây thơ nhìn chằm chằm vào cô, thỉnh thoảng còn dùng đôi bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm chọc vào mặt cô.

Đó là cảnh tượng khi Khương Dao tỉnh dậy lần nữa.

Trên người cô đã được lau rửa qua, khoác bộ y phục vải thô của nông thôn và nằm trên chiếc giường tre.

Thấy cô tỉnh, cậu bé cười khúc khích, bi bô gọi người.

Rõ ràng cậu bé chưa biết nói, và người có thể hiểu tiếng của cậu chỉ có mẹ của cậu. Một người phụ nữ với mái tóc buộc bằng khăn vải vàng bước tới, bế cậu bé lên để không làm phiền Khương Dao, “Tiểu cô nương tỉnh rồi à?”

Khương Dao chống tay vào khung cửa sổ ngồi dậy, nhận ra chân mình đã được cố định bằng các cành cây, vết thương trên đầu cũng được xử lý lại. Ngoại trừ cảm giác hơi choáng, cô không còn đau nhiều.

Cô mơ hồ ngước lên nhìn, “Tỷ tỷ ơi, đây là đâu?”

Mạc nương tử nhẹ nhàng bế con trai lên, đáp: “Ngôi làng này tên là Lưu Gia Trang, ta họ Mạc. Sáng sớm nay, ca ca muội đã cõng muội tới gõ cửa nhà ta, nói hai người bị thương trong trận lũ, hy vọng có thể tá túc ở nhà ta, đợi khi tạnh mưa sẽ rời đi.”

Khương Dao đã ngủ mơ màng suốt đêm, còn Tạ Lan Tu thì luôn canh chừng tình trạng của cô, không dám chợp mắt.

Vừa sáng sớm, Tạ Lan Tu đã cõng Khương Dao đi tìm làng, chỉ là cô sốt cao nên hôn mê, không nhận thức được điều gì.

May mắn là vận may của Tạ Lan Tu tốt, đi chưa bao xa thì tìm thấy ngôi làng.

Cậu gõ cửa nhà Mạc nương tử ở đầu làng, giả vờ là anh em ruột, bị lạc cha mẹ trong cơn lũ, xin được trú nhờ.

Mạc nương tử tốt bụng, thấy hai người lấm lem nhếch nhác liền cho vào nhà, đưa cho họ quần áo sạch để thay, còn mời thầy thuốc trong làng đến băng bó cho Khương Dao. Vết thương của cô được thầy thuốc chân đất của Lưu Gia Trang chăm sóc, bôi thuốc thảo dược, cẳng chân cũng được bó cố định bằng cành tre.

“Thầy thuốc nói rằng, vết thương trên đầu muội chỉ là rách da, không chạm tới xương, nhưng xương cẳng chân bị gãy, cần nằm yên nghỉ dưỡng vài tháng, tuổi còn nhỏ mà để lại di chứng thì sẽ không tốt đâu.”

Khương Dao dần hiểu ra tình hình, “Đa tạ Mạc tỷ tỷ rất nhiều.”

Mạc nương tử cảm khái: “Người muội nên cảm ơn là ca ca muội đấy. Cậu ấy đã cõng muội qua một quãng đường dài trong núi, thật may là có cậu ấy mang muội tới đây. Lúc cậu ấy mang muội đến, muội vẫn còn sốt, chậm một chút nữa thì có thể đã ảnh hưởng đến não rồi.”

Khương Dao hỏi thêm: “Vậy... Ca ca ta đâu rồi?”

“Thầy thuốc có để lại một gói thuốc để xua hàn khí, cậu ấy đang đun thuốc cho muội trong bếp ngoài kia... A, cậu ấy vào rồi kia kìa.”

Tạ Lan Tu đẩy cửa bước vào, trong tay cầm bát thuốc vừa sắc xong, gật đầu chào Mạc nương tử, ánh mắt chuyển đến đầu giường.

“A Chiêu tỉnh rồi à?”

Tạ Lan Tu cũng đã thay bộ y phục vải thô của nông dân trong làng, vì không vừa vặn nên chỉ cần cử động mạnh một chút là cổ áo sẽ bị tuột xuống, để lộ xương quai xanh mảnh mai. Mái tóc được buộc hờ hững bằng một dải vải, cột thành đuôi ngựa đơn giản, phần đuôi rũ xuống cổ trắng ngần.

Dù mặc trang phục bình dân, nhưng từ dáng vẻ và khí chất của cậu vẫn toát lên phong thái của một công tử nhà quyền quý.

Khương Dao gọi một tiếng, “Ca ca.”

Loading...