Cha mỹ nhân của ta hắc hoá rồi - Chương 261

Cập nhật lúc: 2025-04-22 03:58:25
Lượt xem: 49

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Có thứ gì đó trong lòng Tạ Lan Tu chợt bùng nổ.

Khi chậm rãi nhận ra cô đang nói gì, tim Tạ Lan Tu đập thình thịch.

Niềm vui bất ngờ khiến cậu bối rối, cậu phấn khích đến mức muốn nhảy cẫng lên và hét lớn.

Có lẽ chưa bao giờ cậu vui mừng như lúc này.

Nhưng rất nhanh sau đó, khi cảm xúc trào dâng qua đi, cơn gió lạnh thổi đến, cậu dần dần trầm lắng trở lại.

Tạ Lan Tu mấy lần mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nói được lời nào.

Lời hứa này, quá đỗi nặng nề.

Cậu không biết, liệu đó là một trò đùa của cô công chúa nhỏ ngông cuồng, muốn đùa giỡn với tình cảm của người khác, hay thực sự là một câu hỏi chân thành.

Cô công chúa nhỏ năm nay mới mười hai tuổi.

Cô còn quá trẻ, chưa hiểu chuyện.

Những thứ cô thích cũng sẽ dần thay đổi theo tuổi tác.

Giờ cô muốn cậu chuyển vào Nguyên Nghi điện, nhưng có lẽ một ngày nào đó, khi việc biên soạn “Nam Trần Sử” hoàn thành, cậu không còn lý do để ở lại nữa, có lẽ lại phải dọn ra, nhường Nguyên Nghi điện cho người khác cần dùng.

Như cô đã nói, cô là người cao quý, có thứ gì mà cô không thể có được?

Những thứ dễ dàng có được, cô sẽ trân trọng sao?

Cậu nhớ lần đầu gặp Khương Dao, dưới ánh đèn lưu ly chiếu sáng con đường trong cung, cô công chúa nhỏ vừa hồi cung chặn cậu lại, mỉm cười nói rằng có duyên với cậu, hy vọng sau này có thể gặp cậu thường xuyên.

Rồi sau đó, ngày qua ngày trong thư viện, cậu mong đợi mãi, chờ đợi rất lâu, chỉ có thể ngẩn ngơ nhìn con diều cô thả bay cao.

Lời nói đơn giản của cô lúc ấy, đã khiến cậu mong đợi suốt một tháng.

Câu nói của cô hôm nay, cũng có thể dễ dàng chiếm trọn cuộc đời cậu.

Khương Dao không hiểu được sự biến động trong lòng cậu, chỉ nhìn thấy ánh mắt cậu dần trở nên u ám.

Khương Dao cúi đầu nhìn đôi bàn tay nhỏ của mình, thầm nghĩ ở độ tuổi này của mình, quả thực chưa đủ sức thuyết phục, ngay cả thiếu niên nhỏ tuổi cũng không dỗ dành nổi.

Thực ra, năm cô tái sinh trở về, cô mới tám tuổi, Tạ Lan Tu mười hai tuổi, ánh mắt cô đã dừng lại trên người cậu kể từ khi đó.

Duyên phận của bọn họ, đã bắt đầu từ rất lâu, rất lâu trước đó.

Cô cười: “Lan Tu à, chờ thêm ba năm nữa thôi…”

Ba năm nữa, cô sẽ trưởng thành, đủ mười lăm tuổi.

“Đợi ta ba năm, có được không?”

Ba năm không phải là khoảng thời gian quá dài.

Trong ba năm này, họ cùng nhau ở lại Đông Nghi Cung, trước khi cô trưởng thành, cậu không được tìm cô gái khác, cũng không được đính hôn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-261.html.]

Dù sao, phá vỡ hôn ước của người khác có chút phiền phức, lại không có đạo đức. Khương Dao cũng đang khổ tâm xây dựng danh tiếng, không muốn bị sử quan ghi chép tiếng xấu quân đoạt chồng thần.

Ánh mắt của Tạ Lan Tu sáng lên, Khương Dao có thể thấy trong mắt cậu ánh lên những giọt lệ, cảm động lướt qua.

Tạ Lan Tu mấp máy môi, chuẩn bị đáp lời, thì đột nhiên có tiếng gọi vang lên, cắt ngang cuộc trò chuyện của họ: “Lan Tu, điện hạ! Cuối cùng cũng tìm thấy hai người rồi!”

Một bóng dáng lếch thếch leo lên hòn đá ở đằng xa, vẫy tay với hai người.

Dưới ánh hoàng hôn, bóng dáng ấy kéo dài thành một đốm đen nhỏ.

Quân lính của nhà họ Tạ không sánh bằng quân cấm vệ được huấn luyện bài bản của triều đình, vì vậy quân cấm vệ không dám để họ đến gần dòng lũ nguy hiểm, chỉ bố trí họ đi vòng tới ngôi làng gần chân núi, xem có tin tức gì về Khương Dao và Tạ Lan Tu không.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Tạ Lưu dẫn theo đội binh phủ cùng với quân lính của quan phủ khai phá đường mòn, tìm đến đây.

Toàn thân Tạ Lưu đầy bụi bặm, gần như biến thành người bùn.

Con đường nhỏ ở cổng làng, ánh đèn dầu lấp lánh lan ra xa.

Quan binh và phủ binh cầm đèn dầu, vây quanh hai đứa trẻ ở giữa, kiểm tra vết thương trên người họ.

“Lan Tu,” Tạ Lưu đứng một bên, nói lải nhải, “Cuối cùng cũng tìm được đệ, cứ nghĩ rằng đệ đã gặp chuyện gì rồi, tối qua mẹ đã tìm đệ suốt đêm trong núi, mệt đến ngất xỉu luôn. May mà đệ không sao.”

Tạ Lan Tu ngơ ngác ngẩng đầu, không dám tin vào tai mình: “Mẹ… dũng đến tìm ta sao?”

“Không chỉ có mẹ, cha và đại ca cũng đến.”

Lúc này, từ xa vọng lại tiếng gọi.

“A Chiêu!”

Khương Dao quay đầu lại, đột nhiên bị hai người lao tới ôm chặt.

Trước mắt cô tối sầm, suýt nữa bị ép ngất vì bị kẹp cả hai bên.

Khương Dao cố gắng giãy giụa, mãi mới ló đầu ra được, lập tức hét lớn: “Đau đau đau! Chân của con gãy rồi! Cha, mẹ, mau buông con ra!”

Khương Phất Ngọc ôm chặt người trong vòng tay, nước mắt đã không ngừng tuôn rơi.

Khương Phất Ngọc tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại cô nữa.

Lâm Tố càng nắm chặt lấy mặt của Khương Dao, mạnh đến nỗi trên khuôn mặt của cô hằn lên một dấu đỏ, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của cô ngày càng lớn, cuối cùng cũng xác nhận: vẫn sống, vẫn kêu, sức sống mãnh liệt.

A Chiêu không sao.

Hắn đã sợ hãi biết bao, sợ rằng mình sẽ mất đứa con sau bao năm vất vả chiến đấu ngoài biên cương, nếu thế thì những cố gắng và nỗ lực suốt những năm qua có ý nghĩa gì? Cả cuộc đời từ đầu đến giờ sẽ còn có ý nghĩa gì?

Hai người vừa nghe tin từ binh lính rằng đã tìm thấy hai đứa trẻ, liền tức tốc chạy đến ngôi làng này.

Bất chấp sự giãy giụa của Khương Dao, hai người ôm chặt cô một hồi, đến khi Khương Dao bị ôm đến mức mắt trắng dã, hai người mới buông tay.

Cây gậy của Khương Dao bị hai người đạp gãy, lúc ôm thì cùng ôm, lúc buông thì cũng đồng lòng buông, Khương Dao mất đi chỗ dựa, suýt nữa ngã nhào xuống đất, may mà cô nhanh tay nắm lấy cánh tay của Khương Phất Ngọc, mới có thể trụ vững.

Sau sự cố nho nhỏ này, hai người vội vàng đỡ Khương Dao ngồi xuống bên tảng đá, xúm lại hỏi han.

Loading...