Cha mỹ nhân của ta hắc hoá rồi - Chương 265
Cập nhật lúc: 2025-04-22 03:58:34
Lượt xem: 55
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Phất Ngọc đứng dậy, đỡ Khương Dao ngồi xuống chiếc ghế mềm bên ngoài, tay bà xoa nhẹ chuỗi tràng hạt.
“A Chiêu có muốn biết, kiếp trước con c.h.ế.t như thế nào không?”
Khương Dao ngẩng đầu ngạc nhiên.
Khương Phất Ngọc từ tốn nói: “Khi đó, Lý gia và Tương Dương Vương liên kết giam cầm con, muốn ép con nhận tội mưu sát, con thà c.h.ế.t không khuất phục. Bọn chúng không có được lời cung khai, không thể đoạt chính thống, tạm thời không thể làm gì con, chỉ có thể giam giữ con mãi.”
"Nếu như bọn họ thực sự đã khống chế được cha con và có ngọc quyết của cha, họ sẽ ép con viết lời cung khai trước rồi mới g.i.ế.c con. Nhưng họ chỉ dùng tín vật này để ép con ngoan ngoãn chịu chết. Con có biết tại sao không?"
Khương Phất Ngọc cố giữ giọng điềm tĩnh, để cuộc trò chuyện này giống như một buổi tâm sự giữa mẹ và con gái.
Nhắc lại những chuyện đã qua sau bao lâu, Khương Dao vẫn cảm thấy sống lưng lạnh buốt.
Đôi mắt cô rung lên: “Người muốn g.i.ế.c con không phải là người nhà họ Lý, cũng không phải là Tương Dương Vương, mà là…?”
“Khi đó, thiên lao nằm trong tay nhà họ Lý, sinh mệnh của con nằm trong tay họ. Người nhà họ Lý không muốn con chết, trừ phi con tutu, nếu không sẽ rất khó để ai đó có thể vượt qua được sự kiểm soát của nhà họ Lý mà âm thầm g.i.ế.c con trong lúc con không phản kháng.”
Khi nói đến những lời này, Khương Phất Ngọc xoay chuỗi tràng hạt trên tay nhanh hơn, như đang lẩm nhẩm kinh thanh tịnh, cố gắng giữ bình tĩnh trước những ký ức ấy.
“Mẹ đã điều tra được rất nhiều thứ. Người muốn g.i.ế.c con chính là đại di mẫu của con, chính xác hơn là những người Hồ đứng sau bà ấy. Bà ấy lớn lên cùng mẹ, tự nhiên biết rằng mẹ đã từng đưa ngọc quyết cho cha con. Bà ấy đã lấy bản vẽ ngọc quyết từ ngoại tổ mẫu của con, rồi sai người thợ thủ công làm một chiếc ngọc quyết giả.”
Khương Phất Ngọc cố kìm nén cảm xúc: “Mục đích của người Hồ từ đầu không phải để giúp nhà họ Lý mưu quyền. Ý định của bọn họ là gây hỗn loạn cho Nam Trần, để người Nam Trần tương tàn, con đột nhiên c.h.ế.t đi, quyền lực của nhà họ Lý trở thành bất chính, khi ấy các chư hầu khắp nơi có thể lấy danh nghĩa diệt phản nghịch để tiến vào kinh thành. Loạn chư hầu bùng lên, lãnh thổ chia năm xẻ bảy, dân chúng chịu cảnh lầm than, sức mạnh của Nam Trần suy yếu, người Hồ có thể tiến quân xuống phía Nam.”
Khương Dao im lặng, nghe những chuyện xưa này mà không nói được lời nào.
Những tia sáng yếu ớt rơi yên lặng trên tà váy.
Thì ra, cô đã bị g.i.ế.c chỉ vì một chiếc ngọc quyết giả.
Khương Dao cất lời: “Mẹ ơi, con có phải ngốc lắm không?”
Khương Phất Ngọc dịu dàng nói: “A Chiêu chỉ là không giỏi về quyền mưu thôi.”
“A Chiêu à, con là một người rất lương thiện.”
Lương thiện là một đức tính quý báu. Có lẽ vì lớn lên nơi thôn dã, Khương Dao có nét chân thành và lương thiện mà người kinh thành thường thiếu.
Tại sao cô lại hết lần này đến lần khác mắc mưu người khác, sa vào những cái bẫy?
Một phần lớn là vì sự lương thiện và chân thành của cô, cô không đề phòng ai, sẵn sàng yêu thương và tin tưởng vô điều kiện những người xung quanh, từ thần tử, dân chúng, đến người hầu, nô bộc.
Người nhân từ khi đối đầu với kẻ tàn nhẫn, thường sẽ chịu thua thiệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-265.html.]
Nếu Khương Phất Ngọc có thể tạo ra cho Khương Dao một môi trường yên bình, cô sẽ trưởng thành thành một người tốt đẹp.
Khương Phất Ngọc khẽ rung mi, lại nói: “A Chiêu là một đứa trẻ rất tốt, nhưng mẹ lại là một người mẹ không đủ năng lực.”
Nàng đã không thể tạo ra một mái nhà an toàn để Khương Dao có thể lớn lên, mạnh mẽ đủ để đối mặt với thế giới. Nàng đã ném con bé ra khỏi tổ khi đôi cánh còn chưa đủ cứng cáp, để con bé phải đối mặt với mưa gió bên ngoài.
Một chú chim non chưa biết bay, làm sao có thể sinh tồn ngoài hoang dã?
Khương Dao sờ mũi, “Mẹ đã cố gắng rồi.”
“Mẹ cũng đang bù đắp, đang cố học cách đối xử tốt với con, đúng không?”
Những năm qua, tại sao Khương Phất Ngọc lại ráo riết thanh trừng triều đình, chỉnh đốn bá quan? Tại sao Lâm Tố lại phải chinh phạt phương Bắc?
Ngoài việc muốn giải quyết mối đe dọa lớn của người Hồ, Khương Dao còn cảm nhận được rằng những hành động của họ đều vì tương lai của cô.
Về chuyện chiến đấu và mưu tính, Khương Dao không bằng người khác, Khương Phất Ngọc và Lâm Tố đều biết rõ điều này, vì vậy họ muốn tạo cho cô một thời đại chính trị thanh bình, để cô có thể dùng lòng nhân từ của mình mà trị quốc.
Nhiều người không học được cách làm cha mẹ từ khi đứa trẻ chào đời, mà là từng chút một thông qua sự thấu hiểu và tha thứ lẫn nhau giữa cha mẹ và con cái.
Khương Dao chưa từng trách Khương Phất Ngọc, cô chỉ cảm thấy mình hơi ngốc nghếch, làm con của Khương Phất Ngọc có chút vất vả, còn Khương Phất Ngọc nuôi cô cũng không phải dễ dàng gì.
Nói rằng Khương Dao tha thứ cho Khương Phất Ngọc, chi bằng nói Khương Dao đã tha thứ cho bản thân và Khương Phất Ngọc.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Họ rốt cuộc vẫn là một gia đình.
“Cha có một câu nói rất đúng, những chuyện đã qua, hãy để nó qua đi.”
Những tia sáng mờ nhạt, trong sự đan xen của ánh sáng và bóng tối, như có thứ gì đó lặng lẽ tan biến cùng với bụi trần.
Khương Phất Ngọc dùng bàn tay đang đeo chuỗi tràng hạt xoa nhẹ lên đầu Khương Dao.
Khương Dao nhìn chằm chằm vào chuỗi tràng hạt, hỏi: “Mẹ, mẹ bắt đầu tin Phật từ khi nào?”
Khương Phất Ngọc đáp: “Từ khi con mất tích, trong lòng mẹ đã có sự sợ hãi, lo rằng không thể bảo vệ con, hy vọng thần Phật sẽ che chở cho con trưởng thành.”
Dù rằng, thần Phật vốn hư vô mờ ảo.
...
Ra khỏi cung Cảnh Nghi, Khương Dao kéo tay Khương Phất Ngọc cùng đi tìm Lâm Tố.