Cha mỹ nhân của ta hắc hoá rồi - Chương 27

Cập nhật lúc: 2025-04-22 03:37:30
Lượt xem: 106

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trước đây, hiểu biết của Khương Dao về những hình phạt này chỉ là qua sách vở, chỉ khi trải qua mới hiểu rõ những hình phạt này tàn nhẫn đến mức nào.

Hóa ra khi con người chịu đựng nỗi đau tột cùng, cũng có thể từ bỏ tất cả, mất đi cả lòng tự trọng, không khác gì loài dã thú.

Cô không kiểm soát được việc mình run rẩy, những vết thương cũ trên người bị kích động, cơn đau cứ thế dội về.

Cô đau đến mức không thể thốt lên được lời nào.

Nhà tù tối tăm, trong đống rơm còn có những con vật nhỏ xíu lục cục lượn lờ.

Trên bức tường cao chỉ có một ô cửa sổ nhỏ, chỉ khi trời sáng, ánh nắng mới len qua khe cửa, soi rõ những song sắt trước mắt.

Cô siết c.h.ặ.t t.a.y trái lấy sợi dây đỏ trên cổ tay phải, sợi dây nhỏ này đã bị nhuốm máu, trên đó còn có một miếng gỗ đàn hương nhỏ.

Tạ Lan Tu từng nói, đây là chuỗi tràng hạt bảo hộ bình an.

Cột vào cổ tay cô, thần Phật sẽ che chở cho cô vượt qua hoạn nạn.

Nhưng không có tác dụng gì.

Cô ngước nhìn đám bụi đang lơ lửng trong ánh sáng, cuối cùng tuyệt vọng nhắm mắt lại, nước mắt lăn dài trên má.

Lạnh quá.

Đau quá.

Cô muốn về nhà.

"A Chiêu, A Chiêu, tỉnh dậy đi con."

Gương mặt của Khương Dao đẫm nước mắt, cô bé nắm chặt chăn như bám lấy cọng rơm cứu mạng.

Vừa nãy cung nữ phát hiện ra cô bé có gì đó không ổn, liền báo ngay cho Lâm Tố và Khương Phất Ngọc.

Lâm Tố nhẹ nhàng lay cô bé. Một lát sau, Khương Dao mới từ từ tỉnh lại.

Trong giấc mơ, cô đã khóc rất lâu, đôi mắt ngấn lệ, trông thật đáng thương.

Lâm Tố xót xa, liền ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ lưng cô như dỗ một đứa trẻ sơ sinh: "A Chiêu sao thế, có phải con gặp ác mộng không? Con ngoan của ta, mơ thấy gì đáng sợ mà khóc thành như thế này?"

Khương Dao theo thói quen sờ vào cổ tay mình, nhưng không thấy chuỗi hạt quen thuộc.

Đây là thói quen mà cô đã có từ kiếp trước.

Khi con người bị dồn đến tuyệt vọng, đôi khi sẽ đặt niềm tin vào sự che chở mơ hồ của thần phật.

Nhưng lúc này, cổ tay của cô trống trơn, không đeo bất kỳ món trang sức nào.

Lúc này, cô mới thật sự tỉnh lại từ giấc mơ.

Nhìn xung quanh, đây là một căn phòng sáng sủa, dù là ban đêm nhưng đèn lưu ly trong phòng vẫn chiếu sáng rực rỡ.

Cô đã đến Cảnh Nghi Cung.

Không phải là nhà lao, không có những song sắt giam cầm cô.

Khương Dao nhìn cánh tay mình vẫn nguyên vẹn, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, thở phào nhẹ nhõm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-27.html.]

Tất cả đã qua rồi.

Đây là lần đầu tiên cô gặp ác mộng từ sau khi trọng sinh.

Trước đây, khi còn ở nhà quê, hay khi dừng chân nghỉ ngơi trên đường, cô đều ngủ rất ngon. Không hiểu sao, khi trở về hoàng cung, giấc ngủ của cô lại gặp vấn đề.

Từ góc độ duy tâm, Khương Dao cho rằng trong cung điện này bao đời nay có bao nhiêu oan hồn, lúc cô trở về, những thứ không sạch sẽ đã bám lấy cô, khiến cô không ngủ ngon.

Nhìn từ góc độ duy vật, cô lại nghĩ rằng từ trường của hoàng cung không tốt, ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ của mình.

Khương Phất Ngọc chưa từng có kinh nghiệm dỗ trẻ con, chỉ biết đứng đó lo lắng.

Thấy Khương Dao đã bình tĩnh lại, ánh mắt dần thanh tỉnh, như thể đã thoát khỏi cơn ác mộng, nàng mới có cơ hội hỏi: "Có cần gọi ngự y đến xem cho A Chiêu không? Trẻ con gặp ác mộng không phải là điều tốt."

Khương Dao lập tức lắc đầu: "Không cần gọi."

Nếu là ác mộng, ngự y có khả năng sẽ chỉ kê cho cô một ít hương an thần.

Tuổi cô bây giờ không phù hợp để đốt hương an thần.

"Được rồi, không gọi thì không gọi," Lâm Tố hỏi: "A Chiêu mơ thấy gì đáng sợ sao? Con chưa bao giờ khóc khi đang ngủ như thế này."

Khương Dao nhớ lại những gì xảy ra trong giấc mơ, đó là những ký ức cuối cùng trong kiếp trước của cô, khi cô bị giam cầm trong một nhà tù tối tăm trước khi bị bóp cổ đến chết.

Những ký ức đó không tốt lành gì, tốt nhất không nên kể cho Lâm Tố nghe. Việc cô xuyên không đã là chuyện ly kỳ, xuyên không lần nữa lại là ly kỳ trong ly kỳ. Cha cô thân thể yếu đuối, có lẽ sẽ không chịu nổi.

Cô chỉ nói: "Con mơ thấy cha và mẹ biến mất, con tìm hai người khắp nơi nhưng không thể tìm thấy."

Những cơn ác mộng của trẻ con thường là như thế.

"Được rồi, được rồi…"

Lâm Tố lập tức dỗ dành: "Không sao rồi, không sao rồi. Bây giờ không phải con đã tìm thấy chúng ta rồi sao? Đó chỉ là một giấc mơ, con mở mắt ra mà xem, chúng ta đều ở đây, sẽ không rời xa con đâu."

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Thấy con đã tỉnh, Lâm Tố tiếp tục nói: "A Chiêu có đói không? Có muốn ăn gì không?"

Khương Dao không khỏi bật cười, cha cô thật sự coi cô bé như một con heo để nuôi, cả ngày chỉ có ăn và ngủ.

Có lẽ vừa tỉnh ra từ giấc mơ, tâm trạng của cô hơi chùng xuống, không cảm thấy đói lắm, cô vẫn cảm thấy mệt, kéo chăn lên và trùm kín người.

"Cha ơi, con muốn ngủ thêm một chút nữa."

"Được rồi," Lâm Tố cười, kéo chăn kín cho cô bé: "A Chiêu cứ ngủ đi, nghỉ ngơi đủ rồi ngày mai cha sẽ đưa con đi dạo quanh đây."

...

Các cung nhân đã bận rộn suốt đêm, cuối cùng cũng dọn dẹp xong Phượng Nghi Cung.

Sau khi Khương Phất Ngọc lên triều, Lâm Tố liền dẫn theo Khương Dao chuyển cung.

Phượng Nghi Cung ở rất gần Cảnh Nghi Cung, chỉ vài bước chân. Hôm qua, cung nhân đã chuyển mấy chiếc rương to đựng đồ từ quê của Lâm Tố đến.

Dù Khương Phất Ngọc đã nhiều lần dặn dò phải cẩn thận, nhưng trên đường vận chuyển khó tránh khỏi hư hỏng.

Đồ dùng dân dã làm sao so được với những đồ dùng dát vàng, bạc của hoàng cung.

Dù không hợp lắm, nhưng Lâm Tố vẫn tự tay mở rương, lấy ra những món đồ còn nguyên vẹn và trân trọng đặt chúng ở các góc của căn phòng.

Loading...