Cha mỹ nhân của ta hắc hoá rồi - Chương 33

Cập nhật lúc: 2025-04-22 03:37:42
Lượt xem: 88

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Dao trợn tròn mắt. Cô hoàn toàn không cảm nhận được sự tiếp cận của người này.

Hắn là ai?

Ban đêm mặc đồ đen thường không phải là người tốt, chẳng hạn như hắn, cũng chẳng hạn như Khương Dao.

Ánh mắt của Khương Dao hạ xuống, ánh trăng chiếu sáng thanh kiếm dài ba thước trong tay hắn.

Trên lưỡi kiếm vẫn còn nhỏ giọt những giọt chất lỏng màu đỏ.

Là máu.

Khương Dao lập tức cảm thấy tim lạnh toát. Chẳng lẽ cô giữa đường làm việc xấu, lại gặp phải kẻ xấu?

Rõ ràng, cô và người này không ở cùng một đẳng cấp.

Cô chỉ biết thả rắn độc, còn người trước mắt... có phải vừa g.i.ế.c người không?

Cô trốn trong chiếc áo choàng đen, bị bóng đen trước mắt áp bức đến mức gần như không thở nổi.

Giằng co khoảng nửa khắc, cô nhạy cảm phát hiện được hơi thở nguy hiểm.

Cô thận trọng lùi một bước, hai bước, rồi xoay người bỏ chạy.

Nhưng một đứa trẻ như cô làm sao có thể chạy thoát khỏi người lớn. Người phía sau dễ dàng tóm được cô, bịt chặt miệng cô lại, khí lực mạnh đến mức làm cô không thể giãy giụa.

Lưỡi kiếm cũng đã áp sát vào cổ cô.

Trong khoảnh khắc sinh tử, Khương Dao đột nhiên bùng nổ khát vọng sống mãnh liệt, cô dùng cả tay chân, cố gắng giãy giụa hết sức.

Chiếc mũ trùm trên áo choàng rơi xuống, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt của cô.

Trong cơn hoảng loạn, Khương Dao nhìn thẳng vào mắt của người áo đen. Vừa nhìn rõ Khương Dao, dường như trong mắt hắn thoáng qua một chút ngỡ ngàng.

Lưỡi d.a.o sắc bén chỉ dừng lại trước mặt Khương Dao trong chốc lát, sau đó nhanh chóng rút ra.

Ngay lập tức, người áo đen buông Khương Dao ra, nhảy lên bức tường cung điện, rồi biến mất trước mắt cô.

Cả quá trình này nhẹ nhàng như một con mèo, không hề phát ra chút tiếng động nào.

Khương Dao ngồi bệt xuống đất.

Cô ôm lấy ngực, trái tim đập thình thịch vì sợ hãi.

Vừa thoát khỏi tử thần trong gang tấc, hai chân của cô mềm nhũn, không còn chút sức lực, không thể đứng dậy.

Người vừa rồi…

Không hiểu sao, dù không nhìn rõ mặt người áo đen đó, nhưng Khương Dao lại cảm thấy có một loại hơi thỏ rất quen thuộc trên người hắn.

Chắc chắn họ đã từng gặp nhau!

Nhưng lúc này Khương Dao không còn tâm trí để suy nghĩ xem hắn là ai, điều quan trọng nhất là cô phải nhanh chóng rời khỏi đây!

Cô chống vào bức tường cung điện bên cạnh, loạng choạng đứng dậy.

Sau khi lấy lại chút sức lực, Khương Dao vội vàng nhặt bao tải trên đất lên và vội vã chạy về cung Phượng Nghi.

Khi cô bò qua lỗ chó vào trong cung, cuối cùng cũng cảm thấy an toàn, Khương Dao mới hoàn toàn thả lỏng.

Nhưng cô không biết, trong lúc cô đang trên đường về, Lâm Tố đã bước vào cung Phượng Nghi trước, mở cửa tẩm cung và phát hiện cô đã biến mất.

Chỉ trong chốc lát, cả cung Phượng Nghi đã bị lật tung lên để tìm cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-33.html.]

"Điện hạ, Điện hạ, ngài đi đâu rồi!"

"Nguy rồi, chẳng lẽ Điện hạ đã ra ngoài, mau đi báo với Bệ hạ."

"A Chiêu, con có còn ở trong phòng không?"

Khương Dao nghe thấy có người gọi mình, không quan tâm đến dáng vẻ lấm lem, vội vàng đứng dậy và chạy ra sân trước.

"Cha, cha ơi, con ở đây!"

Nghe thấy tiếng hô của Khương Dao, Lâm Tố ngay lập tức xác định được vị trí của cô, chạy về phía nàng: "A Chiêu!"

Vừa gặp mặt, Lâm Tố lập tức trách mắng: "Sao con lại chạy ra ngoài, tối khuya chạy đi đâu vậy? Mọi người tìm con, lo lắng đến phát điên, con có biết cha đã lo lắng đến thế nào không?"

Dù đang mắng Khương Dao, nhưng càng nói, hắn lại càng khiến chính mình bật khóc.

Hắn ôm chầm lấy nàng, nước mắt rơi trên áo nàng: "Cha vừa ra ngoài một lát, con đã biến mất rồi. Con không biết cha đã sợ thế nào sao?"

Khương Dao bối rối không biết phải nói gì.

Cô vừa thoát khỏi hiểm nguy, khó khăn lắm mới quay trở về, vậy mà vừa về đã bị mắng.

Dù biết rõ rằng mình đã làm Lâm Tố lo lắng vì bỏ đi, nhưng cô vẫn cảm thấy ấm ức vô cùng.

Tại sao lại mắng cô như vậy chứ…

Đôi mắt cô đỏ hoe, miệng hé ra như muốn cãi lại, nhưng cuối cùng chỉ cắn chặt môi, không nói lời nào.

Sau khi ôm một lúc, Lâm Tố buông cô ra và hỏi: "Con đã đi đâu?"

Khương Dao nhỏ giọng đáp: "Con… con đi bắt con mèo hoang, con chỉ ra ngoài một lát thôi..."

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Một lát thôi...

Lâm Tố chỉnh lại mái tóc rối bù trên mặt cô và hỏi: "Có đau không?"

Lúc này Khương Dao mới nhận ra khi chui qua lỗ chó, cô đã bị cành cây cào xước mặt, để lại một vết thương.

Cảm nhận cơn đau trên mặt, cuối cùng cô không kiềm chế được mà bật khóc.

Cô thực sự bị dọa sợ rồi.

Cô có thể cảm nhận rõ ràng sát ý ngập tràn trên người tên áo đen, hắn thực sự muốn g.i.ế.c cô để bịt đầu mối. Dù không biết vì sao cuối cùng hắn lại tha cho cô, nhưng cô đã suýt nữa mất mạng lần nữa.

Cung điện này đầy rẫy nguy hiểm, hôm nay nếu vận may của cô chỉ kém một chút thôi, có lẽ cô đã không thể trở về gặp Lâm Tố.

"Cha ơi, con sai rồi, con không nên chạy ra ngoài."

Nước mắt của cô tuôn rơi, chảy xuống vết thương, làm nó càng đau thêm.

"Bây giờ con mới biết khóc, biết đau à? Vậy tại sao còn đi bắt mèo hoang, làm mình bị thương?"

Lâm Tố vẫn còn giận nhưng vẫn bế cô lên và đi vào phòng.

Khi đến sân trước, hắn đột nhiên dừng lại: "Tất cả quỳ xuống."

Những người được phân công chăm sóc cung Phượng Nghi đều là những người hầu cận lâu năm trong cung. Nghe Lâm Tố nói vậy, họ đều hiểu chủ nhân muốn trừng phạt họ, không ai dám cãi lại, tất cả đều đồng loạt quỳ xuống dưới bậc thềm.

Lâm Tố liếc nhìn họ một cái, giọng điệu lạnh nhạt: "Không trông nom nổi một đứa trẻ, tối nay tất cả quỳ ở đây, không có lệnh của ta, không ai được đứng lên."

...

Sau khi Khương Dao khóc xong, Lâm Tố lấy nước rửa mặt cho cô, lau nước mắt trên mặt, rồi lấy thuốc bôi cho cô.

Loading...