Cha mỹ nhân của ta hắc hoá rồi - Chương 36

Cập nhật lúc: 2025-04-22 03:41:11
Lượt xem: 117

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Không phải vì cô ghét việc học, mà là cô đã học tất cả những thứ đó rồi, nên không muốn lãng phí thời gian để học lại.

Lâm Tố nói thêm: “Hơn nữa, A Chiêu sức khỏe yếu, từ khi sinh ra đã rời xa mẹ, những ngày đầu còn không uống được sữa. Những năm qua, con bé dễ bị ốm hơn những đứa trẻ khác, nên đừng ép con học quá nhiều ngay từ đầu. Hãy tiến hành dần dần, sức khỏe là quan trọng nhất.”

Những lời của Lâm Tố cũng có lý, Khương Phất Ngọc suy nghĩ một lát rồi đồng ý: “Vậy thì học một canh giờ trước đã. Không lâu nữa sẽ là sinh nhật Thái hoàng thái hậu, đến lúc đó xem A Chiêu học được đến đâu, rồi tính tiếp.”

...

Khương Phất Ngọc không ở lại Phượng Nghi Cung lâu. Nàng rời kinh thành nhiều ngày, còn một đống tấu chương chưa xử lý xong.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Lâm Tố tiễn nàng về cung.

Ngay khi vừa ra khỏi cửa Phượng Nghi Cung, tránh xa tầm mắt của Khương Dao, sắc mặt của Khương Phất Ngọc lập tức thay đổi.

“Tại sao g.i.ế.c họ?”

Bước chân của Lâm Tố khựng lại.

Khương Phất Ngọc nói: “Hôm nay, Lý Tầm An tại triều cứ mãi không buông, khăng khăng muốn ta điều tra nguyên nhân cái c.h.ế.t của em gái hắn, Lý Tường Vân.”

Lâm Tố bật cười: “Bệ hạ nghi ngờ ta?”

“Lính canh trong cung đi tuần, cứ khoảng nửa canh giờ sẽ đi qua Nhân Nghi Cung một lần. Nếu thích khách không quen thuộc cung cấm và ra tay nhanh chóng, làm sao có thể g.i.ế.c người diệt khẩu mà không gây ra tiếng động?”

Khương Phất Ngọc phân tích, “Hơn nữa, tối qua chàng rời khỏi Cảnh Nghi Cung một mình về cung, với võ công của chàng, chỉ cần một hơi thở là có thể hoàn thành mọi việc. Ta biết chàng làm, nhưng ta không hiểu—”

“Lý Tường Vân và Lâm Quả đã đắc tội gì với chàng?”

Lâm Tố im lặng, coi như mặc nhận.

Hai người đi trước, Bạch Ân biết họ có điều muốn nói, liền dẫn theo đám tùy tùng đi chậm lại, cố tình giữ khoảng cách để đám cung nhân không nghe thấy cuộc trò chuyện của họ.

“Ta đã dập tắt được phía Lý Tầm An rồi. Ta không trách chàng vì đã g.i.ế.c họ, nhưng mà…”

Khương Phất Ngọc nhìn thẳng vào mắt ông, nắm lấy tay ông, “Tại sao chàng muốn họ chết? Tại sao không nói với ta trước?”

“Chuyện ở trà quán lần trước cũng vậy, chàng muốn làm gì, ta sẽ không cản. Nhưng tại sao không nói trước với ta? Chàng không tin ta sao?”

Nàng nhìn Lâm Tố, bỗng cảm thấy hơi thất vọng: “Ta nhận ra, dường như chàng đã thay đổi.”

Trước đây, Lâm Tố không như vậy.

Trước đây, Lâm Tố không giấu giếm gì với nàng, sẵn sàng thổ lộ mọi tâm tư.

Họ đã có nhiều năm gắn bó với nhau, từng có một sự thấu hiểu ngầm giữa vợ chồng. Mặc dù Khương Phất Ngọc chưa từng nói rõ rằng sau khi sinh con nàng sẽ rời đi, nhưng dường như hắn đã đoán được. Khi ngày đó đến, hắn đã lặng lẽ sắp xếp quần áo cho nàng, buổi sáng, hắn đưa đứa trẻ đang ngủ rời khỏi căn nhà nhỏ, để nàng có thể ra đi mà không vướng bận.

Hắn hiểu rằng tầm nhìn của nàng không chỉ dừng lại ở làng quê nhỏ bé, mà còn bao trùm cả non sông rộng lớn, ngàn dặm giang sơn, hắn hiểu được hoài bão của nàng, nên không nỡ cản trở.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-36.html.]

Nhưng bây giờ, nàng cảm thấy Lâm Tố đã thay đổi.

Mặc dù hắn vẫn dịu dàng với nàng, nhưng Khương Phất Ngọc cảm nhận được rằng sự thân mật trước kia đã không còn.

Tất cả sự dịu dàng của hắn đã trở thành sự lễ mạo, mang theo sự xa cách nhè nhẹ, như thể đang lợi dụng tình cảm để thăm dò giới hạn của nàng.

Trong mắt Khương Phất Ngọc hiện lên nỗi buồn, “Tại sao chàng lại trở nên như vậy?”

“Có phải vì chàng oán hận ta đã bỏ rơi chàng và A Chiêu không?”

Lâm Tố cúi xuống nhìn Khương Phất Ngọc, ánh mắt vẫn bình tĩnh, nhưng ẩn chứa những cảm xúc mà bà không thể hiểu được.

Hắn siết c.h.ặ.t t.a.y nàng và bất ngờ hỏi: “Nàng thực sự không nhớ gì sao?”

Khương Phất Ngọc khó hiểu: “Không nhớ gì?”

Lâm Tố lại cười, đón gió, vành mắt hơi đỏ.

Hắn chưa bao giờ kiềm chế được cảm xúc của mình, nước mắt cứ muốn rơi là rơi, không giống với những người đàn ông khác.

Nhìn thấy hắn như vậy, Khương Phất Ngọc bất giác nhớ lại một số chuyện cũ.

Khi còn trẻ, nàng vốn tâm tính cao ngạo, người theo đuổi nàng đếm không xuể. Đối với những công tử quyền quý trong kinh thành dâng lòng ngưỡng mộ cho nàng, nàng chẳng để ai vào mắt.

Cho đến một ngày, nàng phát hiện có một chàng trai sau khi bị nàng từ chối, đã lén trốn vào góc khuất, tránh xa mọi người, lặng lẽ khóc thầm. Nàng đứng từ xa nhìn vào đôi mắt đẫm lệ m.ô.n.g lung kia, cảm thấy thật tội nghiệp.

Trên đời này, hóa ra còn có một người đàn ông yếu đuối như thế, khiến Khương Phất Ngọc cảm thấy hứng thú. Nàng chỉ vào chàng và hỏi thị nữ thân cận: “Vị lang quân đó là ai?”

...

Khương Phất Ngọc cảm thấy cổ tay mình bị siết chặt, Lâm Tố nắm tay nàng trong giây lát rồi lại buông lỏng ra.

“A Chiêu.”

Sau một lúc im lặng, hắn nói, “Mấy đứa con của Lý Tầm An đều là huyết mạch hoàng tộc. Hắn muốn tính toán chỗ đứng cho con cái, Lâm Quả và Lý Tường Vân chính là hai con ch.ó mà hắn nuôi. Hôm qua, Lâm Quả đã thoa độc lên món trang sức mà bà ta tặng cho A Chiêu.”

“Bà ta muốn hại A Chiêu, nên ta phải g.i.ế.c họ.”

Nghe đến đây, gương mặt Khương Phất Ngọc lập tức trở nên lạnh lẽo.

“Tại sao không nói với ta?”

Lâm Tố mỉm cười: “Nói cho nàng có ích gì? Nàng có làm như ta, lập tức g.i.ế.c họ để bảo vệ A Chiêu không? Nàng có điều tra đến cùng, truy cứu Lý gia đằng sau 2 người họ không?”

Câu nói này lập tức khiến Khương Phất Ngọc tức giận, nàng nắm lấy cổ áo của hắn, “Chàng nghĩ ta sẽ bao che cho Lý gia sao? Ta sẽ không bảo vệ A Chiêu sao?”

Khi nhắc đến A Chiêu, Khương Phất Ngọc cảm thấy giới hạn của mình bị Lâm Tố giẫm đạp, nàng thực sự không thể nhịn được nữa.

Loading...