Cha mỹ nhân của ta hắc hoá rồi - Chương 41

Cập nhật lúc: 2025-04-22 03:41:23
Lượt xem: 89

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ông nội của Tạ Lan Tu, Tạ Bất Khí, từng là một văn thần theo Túc Tông xuất chinh, hiến kế bày mưu, lập công lớn, được phong tước Anh Quốc công, đảm nhận chức thừa tướng, cả đời cống hiến cho quốc gia, đến năm bảy mươi tuổi mới về quê dưỡng lão.

Cha của Tạ Lan Tu, Tạ Tri Chỉ, đỗ thám hoa, từ chối sự bảo hộ của gia tộc, bắt đầu từ chức huyện lệnh, với thành tích xuất sắc, được dân chúng ca ngợi. Sau đó, ông được triệu hồi về triều và giữ chức Hình bộ Thượng Thư. Trong những năm làm quan, ông xử lý không ít vụ án oan, tất cả đều được giải quyết công bằng, và người dân đều gọi ông là "Thiết diện phán quan".

Tạ Lan Tu hoàn toàn thừa hưởng những phẩm chất xuất sắc của tổ tiên, từ nhỏ đã được ca tụng là thần đồng, ba tuổi biết đọc sách, mười tuổi đã vào Văn Uyên Các, giúp ông nội sửa chữa sách lịch sử bị hư hại trong chiến tranh.

Khi cậu làm thư đồng của Khương Dao, chỉ sau một buổi học, cậu đã nhận ra bào học Chu Duy Minh giảng dạy không thích hợp.

Sau buổi học hôm đó, cậu đã dâng tấu lên nữ đế, tế nhị chỉ ra rằng phương pháp giảng dạy của Chu đại nhân không phù hợp với Khương Dao, nếu muốn cô tiến bộ, tốt nhất nên đổi thầy.

Để tránh việc phu tử mới cũng dạy kiểu "đầu bò không khớp đuôi ngựa" như thế, Tạ Lan Tu còn đề cử luôn cha mình.

Không rõ Tạ Lan Tu đã thuyết phục nữ đế như thế nào, nhưng sau hai năm bị Chu Duy Minh hành hạ, cuối cùng phu tử của Khương Dao cũng được thay thế bởi Hình bộ Thượng Thư, Tạ Tri Chỉ.

Tuy nhiên, vì công việc bận rộn của Hình bộ Thượng Thư, ông hiếm khi có thời gian dạy Khương Dao, nên phần lớn bài vở của nàng đều do thư đồng Tạ Lan Tu hướng dẫn.

...

Khương Dao cúi đầu nhìn quyển sách mình vừa mở ra, có chút lơ đễnh.

Tạ Lan Tu lớn hơn nàng bốn tuổi. Kiếp trước, lần đầu gặp nàng, Tạ Lan Tu đã mười bốn tuổi, một thiếu niên tuấn tú.

Theo tính toán, bây giờ Tạ Lan Tu mới mười hai tuổi, không biết đến khi nào nàng mới gặp lại hắn.

...

Khụ khụ khụ...

Phía trên vang lên tiếng ho nhẹ, kéo Khương Dao trở lại thực tại, “Điện hạ, người có đang lắng nghe ta giảng không?”

Ngại ghê, thực sự là cô không nghe ông ta nói.

Với giọng nói vừa nhỏ vừa buồn ngủ của ông ta, còn chán hơn cả những buổi học "nước" thời đại học. Cô không ngủ gục đã là rất tốt, không hiểu kiếp trước mình làm thế nào mà chịu đựng được.

Dù sao, Chu Duy Minh cũng sẽ không dạy cô lâu nữa, tạm thời cứ vờ như đang học chăm chỉ vậy.

Khương Dao ngồi thẳng lưng, lật hai trang sách, rồi đột nhiên dừng lại. Vừa rồi không nghe kỹ... thì ra, ông ta đang giảng về bài văn này!

Sau buổi học chiều, Lâm Hạ tiễn Chu Duy Minh ra về và thông báo với Khương Dao: “Lang quân đã được triệu đến cung Cảnh Nghi, có lẽ không thể cùng Điện hạ dùng bữa tối.”

Khương Dao hỏi: “Mẫu hoàng đang làm gì? Người đã dùng bữa tối chưa?”

Lâm Hạ suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Bệ hạ đang bàn việc với các triều thần, có lẽ vẫn chưa dùng.”

Đã đến giờ này mà còn bàn việc, có vẻ không phải chuyện chính sự thường nhật.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-41.html.]

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Khương Dao vốn định đi gặp Khương Phất Ngọc, liền nói: “Ta muốn đến cung Cảnh Nghi dùng bữa với Mẫu hoàng, các ngươi hãy đưa ta qua đó.”

Lâm Tố không có ở cung Phượng Nghi, đương nhiên không ai có thể cản Khương Dao.

Cô vừa nói xong, đoàn tùy tùng nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ và hộ tống cô đến cung Cảnh Nghi.

Lúc hoàng hôn, bầu trời bên trên bốn bức tường cung điện nhuốm một màu tím mờ. Có lẽ không lâu nữa sẽ có một cơn mưa xuân, hôm nay những đám mây dày đặc cuồn cuộn khắp bầu trời, phủ xuống khắp nơi.

Các cung nhân cầm những chiếc đèn lưu ly, như những con cá bơi nhẹ nhàng dẫn đường cho Khương Dao đi qua con đường dài của hoàng cung.

Trời tối dần, khiến cho ánh đèn càng thêm rực rỡ.

Đêm nay cung Cảnh Nghi nhộn nhịp hơn thường ngày, ánh đèn sáng trưng, trong điện đông nghịt người.

Qua tấm màn giấy, có thể thấy các quan viên bên trong đang hào hứng trò chuyện với nữ đế, tiếng cười vang lên không ngớt.

Khi Khương Dao đến trước cung Cảnh Nghi, Bạch Ân vừa tiễn một tiểu lang quân mặc áo tím đậm xuất cung: “Tam công tử về phủ muộn, có cần thần chuẩn bị xe ngựa tiễn công tử không?”

“Đa tạ Bạch đại nhân.”

Giọng nói của tiểu lang quân trong trẻo, như làn gió nhẹ thoảng qua: “Ta đã cho người nhà chờ sẵn ở ngoài cửa cung phía nam, đại nhân không cần bận tâm, nhưng đợi khi ông ta về, phải nhờ đại nhân chiếu cố rồi."

Mặc dù còn nhỏ tuổi, nhưng lời nói của cậu vô cùng tự tin, thể hiện sự mạch lạc và đúng mực.

“Đó là điều đương nhiên, xin công tử đi đường cẩn thận.”

...

Sau khi chào Bạch Ân, vị tiểu công tử quay đầu lại, đúng lúc gặp đoàn tùy tùng của Khương Dao.

Gió đêm thổi bay ống tay áo của cậu, ánh đèn lưu ly chiếu sáng khuôn mặt, khiến toàn bộ người cậu như đắm chìm trong ánh sáng rực rỡ.

Cùng lúc đó, khi Khương Dao nhìn rõ mặt cậu, đôi mắt nàng khẽ mở to.

Vị tiểu lang quân trước mặt tầm mười tuổi, dung mạo vô cùng tinh tế.

Lông mày cậu thanh tú như vẽ, đôi môi đỏ như son, da trắng hồng, gương mặt xinh đẹp như một bé gái.

Ánh đèn chiếu lên người cậu, làn da vốn đã trắng nõn càng thêm mịn màng như ngọc, đôi mắt tĩnh lặng như nước cũng phản chiếu ánh sáng, long lanh như những vì sao.

Khi thấy Khương Dao đến, cậu hơi do dự, quay lại nhìn cung nhân bên cạnh như để hỏi ý kiến.

Người hầu liền ghé đầu vào và thì thầm cho cậu biết thân phận của Khương Dao. Ngay lập tức, cậu không kiêu ngạo không siểm nịnh, hành lễ với Khương Giao: “Thần Tạ Gia, bái kiến Điện hạ.”

...

Khương Dao hiểu, một khi đã trở lại cung, sớm muộn gì cô cũng sẽ gặp lại những người quen biết từ trước. Dù là kẻ thù hay đồng minh.

Loading...